Chương 37: (Vô Đề)

Khóe môi Mộc Hoành Đào không ngừng cong lên, ông chỉ muốn lao ra đường, nói cho tất cả những người đi ngang qua biết tin vui động trời này: rằng cô con gái thất lạc bao năm của ông đã trở về rồi!

Nhưng người đầu tiên ông muốn báo tin, vẫn là người vợ yêu quý của mình. Bao năm qua, vì tìm con, vợ ông đã phải chịu đựng quá nhiều. Mỗi lần hy vọng rồi lại thất vọng, đều giống như những lưỡi dao sắc bén, cứa sâu vào trái tim bà.

Nghĩ đến đây, ông khẽ siết chặt điện thoại trong túi, bước chân càng thêm gấp gáp về phía biệt thự.

Mộc Hoành Đào mở cửa, bên trong nhà im lặng đến lạ. Vì Giang Tinh Mạn sức khỏe không tốt, nên trong nhà chỉ có một người giúp việc lo việc nấu nướng và dọn dẹp.

Tầng một vắng lặng, ông đoán vợ có lẽ đã về phòng. Ông rón rén đi lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ của hai vợ chồng.

Hít một hơi thật sâu, ông cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc đang dâng trào. Trong đầu, ông đã phác thảo hàng trăm từ ngữ, nghĩ xem phải nói thế nào để kể cho bà nghe tin vui lớn lao này.

Mộc Hoành Đào nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Bên trong, Giang Tinh Mạn đang ngồi trước bàn trang điểm đắp mặt nạ, nghe tiếng động bà ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ông qua gương:

"Chồng à, sao giờ này anh lại về? Cảnh Trần đưa anh đến công ty rồi mà? Anh quên đồ à?"

Mộc Hoành Đào bước tới trước mặt vợ, dịu dàng gỡ miếng mặt nạ còn chưa đắp ngay ngắn, vừa làm vừa nói:

"Không phải, vợ à. Anh có chuyện này muốn nói, nhưng em phải hứa với anh là không được quá kích động, được không?"

Giang Tinh Mạn sững người. Bà gật đầu, nhìn thái độ thật cẩn thận của chồng, trong lòng bà cũng có một chút suy đoán:

"Anh nói đi, em sẽ cố gắng kiểm soát!" 

Bao nhiêu năm qua, số lần hy vọng tan biến như bọt biển đã quá nhiều.

Thế nhưng, vợ chồng họ chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ. Chỉ cần còn sót lại một tia hy vọng mong manh, dù phải đối diện với thất vọng thêm ngàn vạn lần, bà vẫn cam lòng ôm lấy.

Mộc Hoành Đào nhìn vợ, chậm rãi kể lại từ đầu, từ lúc Cảnh Trần và ông cụ Mộc xem tin tức trên TV và thấy cô gái tên Tô Tịch Vãn có vẻ ngoài giống hệt vợ chồng ông.

Suốt quá trình kể, ông luôn dõi theo từng biểu cảm của Giang Tinh Mạn, sợ bà vì quá xúc động mà xảy ra chuyện gì. Ông kể mãi, cho đến khi nói rằng hôm nay Cảnh Trần không đưa ông đến công ty, mà là đến bệnh viện để lấy kết quả xét nghiệm ADN.

Giang Tinh Mạn không thể tin nổi, bà run rẩy nắm chặt tay Mộc Hoành Đào, giọng nói nghẹn lại:

"Cô gái tên Tô Tịch Vãn ấy... chính là Nguyệt Nguyệt của chúng ta, đúng không ?"

Mộc Hoành Đào đã nói với bà, chứng tỏ ông đã có nắm chắc, thậm chí đã âm thầm đi xét nghiệm ADN với cô gái tên Tô Tịch Vãn kia.

Cho nên ... cho nên cô gái ấy chính là Nguyệt Nguyệt sao?

Là Nguyệt Nguyệt bé nhỏ của họ sao ?

Nhìn vẻ mặt kích động của vợ, Mộc Hoành Đào vừa đau lòng vừa vui mừng. Ông kéo chặt Giang Tinh Mạn vào lòng mình, an ủi:

"Vợ à, em không thể quá kích động, vì con gái chúng ta, em phải bình tĩnh lại!"

Giang Tinh Mạn vốn đang nghẹn ngào, nghe chồng nói vậy thì chợt nhận ra mình đang mất kiểm soát. Bà chậm rãi rời khỏi vòng tay ông, hít thở sâu vài lần, buộc mình phải trấn tĩnh.

Ngước mắt nhìn lại Mộc Hoành Đào, nước mắt lấp lánh, giọng bà nghẹn lại: "Nguyệt Nguyệt của chúng ta... đã về rồi, đúng không chồng?"

Mộc Hoành Đào đau lòng nhìn vợ, rồi lại gật đầu thật mạnh:

"Đúng vậy, con gái chúng ta, con bé đã về rồi!"

Thấy vợ đã ổn định hơn, ông lấy điện thoại từ túi áo, tìm tấm ảnh chụp tờ báo cáo xét nghiệm ADN, rồi đưa cho Giang Tinh Mạn.

Đôi tay Giang Tinh Mạn run rẩy đón lấy chiếc điện thoại. Vừa nhìn thấy kết quả ở cuối bản báo cáo, bà không kìm được nữa, nước mắt cứ thế tuôn trào. Bà vừa khóc vừa nhìn Mộc Hoành Đào, giọng nói vừa nghẹn ngào vừa hạnh phúc:

"Đúng là Nguyệt Nguyệt của chúng ta rồi! Con bé thật sự đã về rồi! 18 năm rồi, con gái chúng ta đã xa nhà 18 năm!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!