Chương 17: (Vô Đề)

Tô Tịch Vãn nhìn bộ dạng hơi run rẩy của Quý Hàng Dực, cô cười cười, lấy từ trong cặp sách ra một lá bùa hộ mệnh, đưa cho hắn:

"Anh cầm lấy lá bùa này đi."

Quý Hàng Dực đang run lẩy bẩy vì sợ hãi, vừa thấy Tô Tịch Vãn đưa bùa hộ mệnh qua là chộp lấy ngay. Hắn cẩn thận bỏ lá bùa vào túi áo, còn vỗ vỗ nhẹ nhàng như để chắc chắn nó đã an toàn ở đó rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lá bùa trong tay, Quý Hàng Dực như biến thành người khác. Nỗi sợ hãi ban đầu tan biến, lưng cũng thẳng thớm hơn, mạnh dạn theo sau Tô Tịch Vãn đi về phía phòng ngủ của mình.

Vừa đứng trước cửa phòng, một luồng khí lạnh lẽo đã luồn qua khe cửa, bám lấy mắt cá chân cả hai người như một con rắn băng giá.

"Cạch!"

Tô Tịch Vãn không chút do dự, nắm lấy tay nắm cửa và mở toang. Bước vào phòng, Kiều Phỉ Nghiên và Quý Hàng Dực chỉ cảm thấy nhiệt độ trong này thấp hơn bên ngoài rất nhiều, còn lại thì mắt thường không nhìn thấy gì bất thường.

Nhưng Tô Tịch Vãn thì khác. Đôi mắt sắc bén của cô quét một vòng, lập tức nhìn thấy một khối âm khí đen ngòmđang cuộn tròn ở góc phòng. Thứ đó thấy có người vào, mắt lóe lên một tia hung quang. Đặc biệt khi nhìn thấy Quý Hàng Dực, con mắt quỷ kia lộ rõ vẻ tham lam không thèm che giấu.

Nó nhận ra Tô Tịch Vãn có thể nhìn thấy mình, ban đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó bắt đầu gầm gừ, nhe nanh múa vuốt, làm đủ trò dọa người, muốn khiến cô hoảng sợ.

Tô Tịch Vãn chỉ thờ ơ nhìn nó, giọng nói lạnh lùng:

"Đừng tưởng làm mấy trò này mà dọa được tôi."

Nghe Tô Tịch Vãn nói chuyện một mình, Kiều Phỉ Nghiên tò mò, vội vàng hỏi:

"Vãn Vãn, cậu đang nói với ai vậy? Cậu thấy gì à?"

Quý Hàng Dực cứ tưởng có bùa hộ mệnh rồi mình liền không sợ, nhưng thực tế, khi đối mặt với thứ không biết là gì kia, nỗi sợ trong hắn vẫn còn y nguyên. Hắn lén lút trốn sau lưng Tô Tịch Vãn, chỉ dám thò đầu ra nhìn.

Tô Tịch Vãn vẫn dán mắt vào khối âm khí, trả lời Kiều Phỉ Nghiên:

"Ừm, tớ thấy nó. Thứ này đã mất hết ý thức rồi, không biết vì sao chết rồi lại không xuống địa phủ, ngược lại còn bám vào đồ cổ?"

Khối âm khí này đã hoàn toàn biến mất linh trí, chỉ còn bản năng vô thức muốn chiếm đoạt một cơ thể sống hoặc một vật thể để bám vào. Tô Tịch Vãn nhẩm tính, đây là loại dễ xử lý nhất trong các loại ma quỷ. Cô không chần chừ, mở cặp sách, lấy ra một lá Lục Giáp Phù. Dùng bùa cao cấp thế này để đối phó một linh thể thấp kém có hơi lãng phí, nhưng lúc này trong cặp của cô chỉ có loại bùa này là phù hợp nhất.

Tô Tịch Vãn kẹp Lục Giáp Phù vào hai ngón tay, miệng lẩm nhẩm:

[ Lục giáp chín chương, trời tròn đất vuông, bốn mùa ngũ hành, nhật nguyệt làm quang... Cấp tốc nghe lệnh, đi! ]

Lời vừa dứt, cô tung lá bùa về phía khối âm khí. Thứ kia thấy lá bùa bay tới thì định lùi lại, nhưng ánh sáng vàng từ lá bùa đã nhanh chóng bao trùm lấy nó.

Bị vây trong kim quang, khối âm khí phát ra một tiếng thét chói tai, đinh tai nhức óc, dường như có thể xuyên thấu vào tận linh hồn người nghe. Ngay sau đó, nó tan biến vào hư vô, không còn một dấu vết.

Ngay khoảnh khắc linh thể đó biến mất, Tô Tịch Vãn cảm thấy linh lực trong người tăng lên đáng kể. Đúng là cái cảm giác lần trước cô cảm nhận được khi cô giúp đỡ Chu tẩu thay đổi được số phận của mình. Là công đức biến thành linh lực?

Đứng sau lưng Tô Tịch Vãn, Kiều Phỉ Nghiên và Quý Hàng Dực trợn mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào nơi vừa phát ra ánh sáng vàng và tiếng thét thảm thiết. Dù đã giúp Tô Tịch Vãn bán rất nhiều bùa, nhưng đây là lần đầu tiên Kiều Phỉ Nghiên chứng kiến cô bắt quỷ. Giờ đây, niềm tin vào tài năng của Tô Tịch Vãn và hy vọng vào việc kinh doanh online của họ càng lớn hơn bao giờ hết.

Khi mọi thứ trở lại yên bình, Quý Hàng Dực cẩn thận nhìn vào vị trí vừa rồi, rồi quay sang hỏi Tô Tịch Vãn:

"Đại sư Tô, thứ đó đã bị diệt trừ rồi phải không?"

Tô Tịch Vãn quay lại, gật đầu:

"Phải. Lần này anh may mắn đấy, gặp phải linh thể yếu nhất. Nếu là ác linh, e rằng mạng nhỏ của anh cũng khó giữ được. Dù thứ đó đã biến mất, nhưng trên người anh vẫn còn dính chút âm khí, mấy ngày tới nên phơi nắng nhiều một chút."

Nghe Tô Tịch Vãn nói, Quý Hàng Dực có chút rùng mình. Cô còn nói hắn là người dễ chiêu dụ linh thể, thế nên hắn vội vàng lấy lòng, nói:

"À... Đại sư Tô, cô có thể bán thêm cho tôi vài lá bùa hộ mệnh được không? Để đề phòng trong lúc tôi tìm ngọc thạch nhờ cô làm bùa."

"À, còn chi phí lần này cô giúp tôi trừ tà, tổng cộng là bao nhiêu? Tôi chuyển khoản cho cô luôn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!