Chương 16: (Vô Đề)

Nhìn Quý Hàng Dực đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy mong đợi, Tô Tịch Vãn đặt ly nước xuống, nói:

"Bát tự của anh đúng là dễ chiêu dụ *m v*t. Mà anh có thể lớn đến bây giờ bình yên vô sự, chắc chắn là có đeo vật hộ thân nào đó rồi, đúng không?"

Quý Hàng Dực nghe vậy, vội vàng gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc, gấp gáp kể:

"Đúng vậy, Tô đại sư! Hồi bé tí, trên người tôi luôn có một khối ngọc bội. Người nhà dặn dò, tuyệt đối không được tháo nó ra, phải luôn mang theo bên mình, kể cả lúc tắm rửa cũng không được. Nhưng mấy hôm trước, không hiểu sao, nó tự nhiên nứt toác ra, vỡ thành mấy mảnh."

Ngọc bội dù sao cũng là vật Quý Hàng Dực mang theo từ nhỏ đến lớn. Khi kể, vẻ mặt hắn không giấu nổi sự tiếc nuối.

Tô Tịch Vãn nghe xong, khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ánh mắt cô sâu thẳm như có thể nhìn thấu vạn vật:

"Ngọc bội của anh hẳn là bùa hộ mệnh do một vị cao nhân làm cho, còn việc nó đột nhiên vỡ vụn, chắc là vì đã giúp anh chặn không ít tai họa, số lần nhiều, tác dụng phòng hộ của nó cũng dần bị hao mòn, khi đạt đến một mức độ nhất định nào đó liền không chịu được mà vỡ nát."

Kiều Phỉ Nghiên bên cạnh nghe vậy, tò mò hỏi: "Vãn Vãn, cậu nói ngọc bội đó do cao nhân làm, vậy cậu có làm được không?"

Tô Tịch Vãn khẽ gật đầu với cô bạn thân: "Ừm, chắc là làm được."

Trong không gian Linh Bảo, cô đã học qua những thuật này, nhưng vì chưa từng tự tay làm bao giờ nên cũng không dám chắc chắn 100%.

Quý Hàng Dực vừa nghe, hai mắt lập tức sáng rực lên, đầy hy vọng. Anh nhìn Tô Tịch Vãn, thành khẩn nói: "Vậy Tô đại sư, cô có thể giúp tôi làm một cái khác được không?"

Tô Tịch Vãn suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc trả lời: "Làm được thì làm được, nhưng tôi không có đủ nguyên liệu. Cái này anh phải tự chuẩn bị. Cụ thể cần gì thì tôi sẽ nói sau. Chỉ có thể tiết lộ một chút: nguyên liệu càng tốt, khả năng chắn tai họa càng mạnh."

Nghĩ thêm một lát, Tô Tịch Vãn tiếp tục: "Nếu anh tự cung cấp nguyên liệu, tôi chỉ lấy phí làm công thôi. Bình thường tôi vẽ một lá bùa hết một nghìn tệ, nhưng khắc bùa trên ngọc sẽ khó hơn nhiều, vậy nên tôi sẽ lấy anh hai nghìn tệ."

Tô Tịch Vãn không muốn "hét giá" trên trời, nhưng vẽ bùa quả thật rất hao tổn linh khí. Số linh khí cô tu luyện mỗi ngày cũng chỉ đủ dùng thôi. Hơn nữa, việc khắc bùa trên ngọc đòi hỏi hao phí linh khí gấp bội. Cô cảm thấy hai nghìn tệ cũng không phải quá nhiều.

Quý Hàng Dực gật đầu ngay không chút do dự: "Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Nguyên liệu tôi sẽ đi tìm ngay. Nhưng Tô đại sư, cô có thể giúp tôi xử lý mấy thứ dơ bẩn đang bám theo tôi không?"

Tô Tịch Vãn buồn cười nhìn Quý Hàng Dực: "Mấy thứ dơ bẩn đó giờ không còn bám theo anh nữa. Hơn nữa, từ khi lá bùa anh mua phát huy tác dụng, mấy đêm nay anh ngủ có ngon hơn không?"

"A, đúng vậy, đại sư! Tuy thỉnh thoảng tôi vẫn cảm thấy như có gì đó âm u đang nhìn chằm chằm, nhưng hai hôm nay ban đêm đúng là yên ổn hơn hẳn."

"Đó là nó đã bị lá bùa của tôi làm cho bị thương, giờ chắc hẳn vẫn đang lẩn khuất trong phòng anh thôi."

Nói xong, Tô Tịch Vãn nhìn Quý Hàng Dực: "Đi thôi, tôi vẫn còn chút thời gian, có thể qua "dọn dẹp" cho anh một chút."

Quý Hàng Dực nghe cô đồng ý, vẻ mặt lập tức rạng rỡ như bắt được vàng, vội vã nói: "Thật sao? Tốt quá! Tô đại sư, xe tôi đỗ bên ngoài, mời ngài đi lối này!"

Tô Tịch Vãn lúc này đã đứng dậy, nghe Quý Hàng Dực xưng hô với mình ngày càng cung kính, khóe miệng cô giật giật.

"Tôi tên là Tô Tịch Vãn, anh cứ gọi thẳng tên là được."

Bên cạnh, Kiều Phỉ Nghiên nghe Quý Hàng Dực dùng từ "ngài", không nhịn được "phụt" một tiếng cười ra. 

"Ngài" ? Trong mắt Quý Hàng Dực, Vãn Vãn nhà cô lại ngang hàng với mấy ông lão râu bạc mặc đạo bào ?

Quý Hàng Dực vừa dẫn Tô Tịch Vãn và Kiều Phỉ Nghiên ra bãi đỗ xe, vừa nói:

"Sao được chứ? Cô giỏi như vậy, không, trong mắt tôi, cô còn lợi hại hơn cả mấy vị đại sư kia nhiều!"

Quý Hàng Dực trên TV cũng từng thấy những thầy phong thủy xem bói cho người khác, họ phải dùng đồng tiền hay biết bát tự của đối phương mới tính được vận mệnh. Nhưng Tô Tịch Vãn đây, chỉ cần nhìn một cái là đã biết quá khứ của hắn. Những bí mật chỉ mình hắn biết, cô đều có thể tính ra. Thế nên, lúc này Quý Hàng Dực thật sự tâm phục khẩu phục.

Tô Tịch Vãn thấy thái độ kiên quyết của hắn, cũng đành mặc kệ, mặc hắn muốn gọi sao thì gọi, dù có gọi cô cũng không già đi là được.

Ba người nhanh chóng đến bãi đỗ xe. Tô Tịch Vãn và Kiều Phỉ Nghiên lên xe của Quý Hàng Dực. Chiếc xe lăn bánh êm ru, chẳng mấy chốc đã tiến vào một khu biệt thự cao cấp. Khu này còn sang hơn khu nhà cũ của Tô gia nhiều lần.

Ngồi cạnh Tô Tịch Vãn, Kiều Phỉ Nghiên nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, trêu Quý Hàng Dực: "Được đấy, cũng đoán nhà anh giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến mức này!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!