So với lời đồn rần rần bên ngoài, ngược lại đương sự là Giang Nhược lại không có phản ứng gì, giống như việc đó không hề liên quan đến mình.
Tin đồn thật giả lẫn lộn, cũng không phải chuyện hay ho gì, vốn dĩ là chuyện không thể công khai bác bỏ.
Huống hồ chuyện này cũng không gây nên tổn thất gì cụ thể, mặc kệ bọn họ sau lưng nói khó nghe như thế nào, cũng không thể đuổi một diễn viên đang hết sức nỗ lực và cũng không có sai sót gì trong công việc ra khỏi đoàn.
Một ngày quay phim kết thúc, bị Đường Gia Niệm gọi đến phòng nghỉ ngơi, Giang Nhược còn tưởng cô có gì ăn ngon chia cho mình, còn làm ra vẻ bí mật.
Đường Gia Niệm vội vã nói: "Ê mà, người ta đồn anh thành cái dạng người như vậy, anh còn có tâm trạng để ăn?"
Giang Nhược ngồi ở ghế sô pha, lấy một túi hạt điều trên bàn định bóc ra ăn: "Không ăn thì phải làm sao, anh cũng không thể đi bịt miệng bọn họ lại được."
Đường Gia Niệm đi tới đi lui trong phòng nghỉ hai ba vòng, giậm chân nói: "Đều là tại em."
Nói một lúc mắt liền đỏ lên như muốn khóc.
Giang Nhược hoang mang không buồn ăn nữa, vội vàng kéo cô ngồi lên ghế đưa khăn giấy tới: "Đừng khóc nữa, nếp nhăn xuất hiện rồi kia.
Haiz, em quên là ngày mai còn có mấy cảnh khóc hả, bây giờ khóc hết nước mắt tới ngày mai phải làm sao đây?"
Đường Gia Niệm nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, nhận lấy khăn giấy lau nhẹ lên khóe mắt nói: "Có ai dỗ dành người khác như anh hay không hả?"
Giang Nhược nhìn thấy cô bình tĩnh lại, cười nói: "Có tác dụng là được."
Sau khi tâm trạng ổn định hơn, Đường Gia Niệm nói cho cậu biết lý do tại sao gần đây cô cứ thích sang tổ B chơi.
Thì ra cô đang nói chuyện yêu đương với người đóng vai nam phụ tuyến ba, tên là Tô Dịch.
Đường Gia Niệm vừa mới nổi, còn đối phương là thần tượng vừa ra mắt, bắt đầu dấn thân vào con đường đóng phim, cũng là lúc sự nghiệp đang trên đà phát triển cho nên cũng không định công khai chuyện này.
Đến quản lý hai bên cũng không biết, cho nên cũng không quá tránh né nhau, vậy mà hai người lại tình cờ ở chung một đoàn phim.
"Cho nên..." Giang Nhược đột nhiên cảm thấy hiểu rõ mọi chuyện: "Cô thân thiết với tôi chỉ là để phân tán lực chú ý của mọi người, hoặc có thể nói, hai người đang lấy tôi làm bia đỡ đạn đúng không?"
Đường Gia Niệm vội vàng khoát tay: "Cũng không phải hoàn toàn...! lúc đầu đúng là em nghĩ như vậy thiệt, nhưng sau đó thấy anh cũng là người tốt, nên..."
Tự dưng lại được phát thẻ người tốt, Giang Nhược giơ hai tay lên đầu hàng: "Nhưng mà nói trước, tôi không có ý định bắt cặp gì để nổi tiếng, chắc 'bà' cũng nghe nói tôi thích con trai mà phải không?"
"Em biết, tất nhiên là em biết chứ." Đường Gia Niệm sợ bị hiểu lầm, vội vàng nói: "Là em muốn làm bạn với anh.
Dù sao anh cũng là người tốt.
Hơn nữa, lúc ấy em cãi nhau với Tô Dịch, không muốn nhìn thấy mặt anh ấy."
Nghe xong nguyên căn vấn đề, đến lượt Giang Nhược không biết nên cười hay nên khóc, hóa ra cậu không chỉ là tấm bia đỡ đạn, mà lúc quan trọng còn là nơi tránh mưa tránh gió cho con gái nhà người ta.
Đường Gia Niệm nói xong không quên cảnh cáo Giang Nhược: "Chuyện này anh không được nói ra ngoài đó."
Bị ép nghe toàn bộ tin tức bát quái, Giang Nhược chỉ nhắc nhở cô: "Nếu lo lắng thì đừng có kể cho người khác nghe."
Đường Gia Niệm sững sờ, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Tại em cũng không biết nói với ai, em cảm thấy chỉ có thể tin tưởng anh."
Nghĩ đến người trước mặt chỉ mới tròn 19 tuổi, từ nhỏ đã được ba mẹ đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều nuôi lớn.
Từ lúc bước chân vào giới giải trí đến giờ cũng chưa phải chịu khổ qua, cuối cùng Giang Nhược chỉ biết thở dài, lại một lần nữa đảm nhận vai trò "anh trai mưa".
"Được rồi, tôi đảm bảo với bà, chuyện này chắc chắn tôi sẽ không nói với ai, nếu không sau này tôi diễn vai nào flop vai đó."
"Nhưng mà sắp tới cho dù hai người không muốn công khai chuyện yêu đương, muốn phân tán lực chú ý của công chúng, thật ra cũng không cần thiết phải làm đến mức này, ngược lại còn gây sự chú ý với người khác."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!