Chương 8: Cỏ Mọc Xuân Xanh

Giúp người thì giúp cho trót, đuổi được người em trai bám đuôi, Giang Nhược cùng Tịch Dư Phong đi vào thang máy xuống lầu.

Lúc đi vào bãi giữ xe thì lại gặp người quen, là một người trong nhóm đạo diễn tuyển chọn diễn viên của đoàn phim "Oanh Phi", họ Châu.

Giang Nhược có gặp qua một lần lúc đến thử vai lần hai.

Nếu so với vị tổng đạo diễn Tôn Nghiêu một lòng vì nghệ thuật, thì đạo diễn họ Châu đây có vẻ khéo léo hơn nhiều, trước mặt cười nói hứng khởi khen ngợi người khác, nói Tịch tổng tuy là lần đầu bước chân vào ngành nghề giải trí nhưng rất có mắt nhìn đầu tư, còn nói như đinh đóng cột rằng bộ phim của bọn họ chắc chắn sẽ nổi tiếng.

Sau đó lướt nhìn Giang Nhược đứng bên cạnh Tịch Dư Phong, ra vẻ rất chân thành nói: "Đến người Tịch tổng đề cử còn ưu tú như vậy, lúc đó cậu Giang vừa vào cửa, tôi đã cảm thấy nhân vật Tạ Phương Viên chính là dành cho cậu ấy."

Giang Nhược nghe xong hơi chột dạ, lại cảm thấy có chút buồn cười.

Trong lòng nghĩ vị đạo diễn này đúng là không có mắt nhìn, không nhìn ra Tịch tổng đây đối với cậu là thái độ tránh còn không kịp sao?

Những lời này không những không lấy được lòng ai mà còn bị phản ứng ngược lại.

Hai người bọn họ bị đưa đến tận xe, vẫn là chiếc xe màu đen tối hôm đó.

Tịch Dư Phong thuận miệng đồng ý lời mời dự tiệc, đạo diễn Châu mới cúi đầu khom lưng rời đi.

Đợi người đi xa, Giang Nhược mới thôi không bày ra nụ cười giả tạo, quai hàm có chút mỏi, cậu đưa tay bóp bóp lại quai hàm.

Bị Tịch Dư Phong bắt gặp, ánh mắt bình thản, không nhìn rõ là đang vui hay buồn.

Hai người cứ như vậy đứng tại chỗ khoảng một phút.

Nhìn thấy Tịch Dư Phong không có ý định nói gì đó, một mặt Giang Nhược chửi thầm cái con người gì mà lạnh lùng quá đáng, đến cảm ơn cũng không biết nói, mặt khác lại không hề có một biểu hiện gì, chỉ lễ phép chào tạm biệt Tịch Dư Phong, quay người rời đi.

Đi được hai bước thì dừng lại.

Giang Nhược không thích nhai lại, nhưng lại thích quay đầu đi vào con đường cũ.

Tịch Dư Phong vẫn đứng tại chỗ.

Cậu đi đến trước mặt anh, ánh mắt dần ngước lên.

Giang Nhược lúc này mới phát hiện bản thân thấp hơn cái người này cả nửa cái đầu.

Tuy là không đủ cao, nhưng khí thế bừng bừng.

Giang Nhược ngước mặt gọi một tiếng Tịch tổng, nghe như đang gọi người để sai bảo điều gì.

Nhưng lần này Tịch Dư Phong lại trả lời, một tiếng 'ừ' thấp giọng, thái độ như rửa tai lắng nghe chờ lệnh.

Khiến cho Giang Nhược có chút không quen.

Nhưng lời nói đã đến miệng tất nhiên sẽ không có chuyện nuốt trở lại.

"Những chuyện làm không được, mong Tịch tổng đừng hứa hẹn bừa bãi, biết là ngài đang ứng phó, nhưng..." đang nói lại thở dài, Giang Nhược buông tay, ra dáng 'thật không biết nói sao với ngài' mà nói tiếp: "Tôi ngốc lắm, sẽ tưởng thật đó."

Đợi bóng lưng Giang Nhược biến mất sau cánh cửa thang máy, Tịch Dư Phong đột nhiên cười khẽ.

Giống như vừa tìm thấy được một món đồ thú vị.

Bác Lưu tài xế bước lên nói: "Hay là chúng ta đưa cậu Giang về một đoạn?"

"Không cần." Ngay sau đó ý cười trên mặt liền biến mất, Tịch Dư Phong mở cửa lên xe: "Về Nam Sơn một chuyến."

Nam Sơn chính là nhà chính của Tịch gia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!