"Oanh Phi" là tên bộ phim truyền hình Giang Nhược vừa đi thử vai.
Đây là sản phẩm của một công ty điện ảnh nhỏ ở Phong Thành.
Bình thường đối với những hạng mục nội thành đều cần phải kêu gọi đầu tư của một vài tập đoàn lớn ở Phong Thành.
Cho nên Giang Nhược rất khẳng định Tịch Dư Phong có thể giúp đỡ được cậu trong vấn đề này.
Thật ra việc này như cục đá đè trong lòng Giang Nhược suốt quãng đường về nhà, bây giờ nói ra được rồi tự dưng lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cậu cũng không tự xưng mình thanh cao.
Nếu đã lấy chuyện đêm đó ra để giao dịch, sự tôn nghiêm cuối cùng cũng đã bị giẫm đạp dưới chân, vậy tại sao không mặt dày nắm lấy cơ hội đòi cho đủ lợi ích mình muốn?
Nghĩ thông suốt rồi Giang Nhược cũng tự thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp theo thì kết quả của cuộc giao dịch này như thế nào sẽ do Tịch Dư Phong quyết định.
Không cần biết người ta có đồng ý giúp đỡ mình hay không, Giang Nhược cũng đã cố gắng đấu tranh, cậu không còn gì để nuối tiếc.
Tịch Dư Phong im lặng một lúc trước mở miệng nói câu đầu tiên: "Oanh Phi" là của đài Gia Thị quay phải không?"
Giang Nhược thầm nói đúng là tin tức trong cái giới này ở Phong Thành dù lớn dù nhỏ đều được truyền tai nhau.
Cậu liền vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, là phim truyền hình đề tài nhiệt huyết tuổi thanh xuân."
Mới vừa lúc này còn giương nanh múa vuốt ăn nói lỗ mãng, nháy mắt liền trở nên biết nghe lời.
Cậu dùng đôi mắt rất có hồn và sáng ngời kia chăm chú nhìn người trong xe, giống như sợ chớp mắt một cái thì người ta sẽ chạy đi mất.
Ngón tay gác trên tay vịn gõ gõ, Tịch Dư Phong hỏi: "Tại sao không phải là nam chính?"
Nếu so về phần đất diễn, tất nhiên nam chính là tốt nhất và nhiều nhất, nhưng...!
"Tôi thích cách xây dựng nhân vật của nam tuyến hai, tôi muốn diễn vai đó."
Giang Nhược nói: "Ngài nghĩ xem việc này ngài có thể giúp tôi hay không?"
Ngữ khí hơi hống hách thẳng thừng, nhưng Tịch Dư Phong lại nhìn thấy cậu đang bứt rứt không yên.
Đem vận mệnh của bản thân đặt vào tay người khác quyết định, lại phải khó khăn che đậy sự khao khát mạnh mẽ của bản thân.
Dáng vẻ này khiến Tịch Dư Phong cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó rồi.
Nhất thời không nhớ ra, cũng không thể để người ta đứng dầm mưa, Tịch Dư Phong nói với người ngoài cửa sổ: "Để tôi cho người đi hỏi, có tin tức lập tức trả lời cậu."
Trời mưa đến nửa đêm mới tạnh, ngày kế tiếp trời quang mây tạnh, Giang Nhược nấu một nồi canh sườn khoai mỡ mang đến bệnh viện cho An Hà.
Lúc đưa canh cho An Hà cậu bỗng cảm thấy ngứa mũi, xoay người hắt mơi một lần tận mấy cái liền.
An Hà cầm lấy muỗng tự mình múc canh: "Đã nhắc anh là trời sẽ mưa, nói anh cầm theo dù mà anh không nghe."
Rút khăn giấy ra lau mũi, giọng Giang Nhược nghèn nghẹt nói: "Phiền phức quá, lỡ quên ở đâu không mang về thì lại phải mua cái mới."
"Vậy anh mua dù để trong nhà cho đẹp thôi hả?" An Hà thấy khó hiểu.
Giang Nhược hùng hồn giải thích đầy lý lẽ: "Có nhiều thứ, mình có thể để đó mãi không xài đến nhưng nhất định phải sở hữu nó mới được."
An Hà múc một muỗng canh vội vã đưa vào miệng, nóng đến thở ra khói: "Giống như là...! giống như ước mơ phải không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!