Chương 47: (Vô Đề)

Có lẽ đã quá lâu không gặp, vừa nghe thấy chuyện có liên quan đến cậu là kỷ niệm ùa về như vỡ đê, không tài nào dằn lại nổi.

***

Chuyện này Giang Nhược nghe xong rồi thôi, không hề giữ trong lòng.

Cậu chỉ lục lọi trí nhớ, trong ấn tượng Tịch Dữ Phong chưa từng đề cập đến bố mình song dì Phương đã nhắc đôi lần, nói rằng ông chủ này biết rõ Tịch Vọng Trần không được nước gì mà vẫn muốn dồn tâm trí uốn nắn hắn về "con đường đúng đắn".

Có thể nhìn ra ông ta là một người không công bằng, Tịch Dữ Phong ưu tú như thế mà ông ta không coi trọng, Tịch Vọng Trần rõ ăn hại ông ta lại nâng trong lòng bàn tay, chẳng qua thấy Tịch Dữ Phong không có mẹ bảo kê nên dễ bắt nạt thôi.

Giang Nhược vô thức cảm thấy tức giận bất bình, lúc gọi video cho An Hà còn trưng vẻ mặt khó ở, dọa An Hà nhận máy xong chẳng dám hó hé.

Hai người nhìn nhau qua màn hình điện thoại một lúc lâu, sau cùng An Hà không nhịn được: "Anh ơi anh...! giận à?"

Giang Nhược lạnh lùng hừ một tiếng: "Mày vì một thằng đàn ông mà chơi cái trò bỏ nhà ra đi, có gì đáng để anh giận?"

An Hà nhức đầu: "Cũng không tính là bỏ nhà ra đi chứ, em để lại mảnh giấy cho anh đó thôi? Với cả anh liên lạc với em lúc nào chẳng được..."

Giang Nhược trợn trắng mắt: "Thế anh còn phải cảm ơn mày đã giữ liên lạc với anh đấy à."

"Thật ra ban đầu em định tắt nguồn luôn cơ." An Hà dòm sắc mặt không thân thiện của Giang Nhược, khẽ giọng: "Chỉ sợ anh đi báo công an..."

"Anh mày sẽ báo công an thật nếu cuộc gọi này không gọi đi được." Giang Nhược vừa quay lại Phong Thành đã bị cả đống tin tức oanh tạc, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống sô pha: "Nói nghe xem có chuyện gì, cái anh họ Mạnh kia cũng sắp lấy vợ à?"

An Hà cụp mắt: "Hình như đợt trước...! Nhưng sau lại không rồi."

"Vậy mày chạy cái gì, chuẩn bị trước chắc?"

"Thì, thì ở thành phố lớn đủ rồi, muốn hít thở không khí nông thôn trong lành."

"Mày đang ở quê à?"

"Vâng." An Hà giơ một vốc hạt giống trong tay: "Đang vụ xuân, bao giờ hè đến mời anh ăn dưa hấu vừa to vừa ngọt."

"Đừng đánh trống lảng." Giang Nhược đe: "Rốt cuộc làm sao? Từ hôm Tết mày đã có vấn đề rồi."

An Hà vươn tay đè vành mũ cói, đáp lí nhí: "Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy thay vì cứ dây dưa, chờ đợi một kết quả chẳng biết sẽ ra sao thì chi bằng tác thành cho anh ấy vậy."

Giang Nhược thở dài: "Mày nói câu nào cho anh hiểu với được không?"

Xét trên một mức độ nào đó, tính cách của An Hà và Giang Nhược có phần giống nhau, đều là kiểu người ta đã cứng mình còn cứng hơn, mà người ta mềm mỏng thì mình mềm mỏng hơn.

Vì vậy Giang Nhược càng gặng hỏi, An Hà càng bướng bỉnh không chịu nói rõ, che camera bảo rằng tín hiệu dưới quê không tốt, còn kêu phải đi làm đồng, cuối cùng không quên nhắc Giang Nhược đừng kể tung tích của mình cho người khác rồi tắt cái rụp.

Giang Nhược gọi lại thì cậu ta dứt khoát không nghe.

Giang Nhược bực lắm, suýt nữa mua vé xe về quê An Hà để tóm người hỏi cho ra nhẽ.

Cơn tức của Giang Nhược chưa nguôi đã có người gõ cửa.

Sau khi hỏi ai đấy mấy lần mà không có người đáp, Giang Nhược

- từ lúc bị bắt cóc đã rất chú ý an toàn của bản thân

- rón rén đi ra cửa, ngó nghiêng bên ngoài qua mắt mèo.

Rồi cậu ngờ vực mở hé cửa hỏi người đang đứng bên ngoài: "Anh đến đây làm gì?"

Mạnh Triều không trả lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!