Em có đồ bỏ quên.
***
Giữa trưa mùng một Tết, tại tiệc riêng của nhà họ Tịch.
Do rất nhanh sẽ trở thành thông gia nên nhà họ Mạnh cũng có người tới.
Thứ tự chỗ ngồi được chú ý sắp xếp, bậc cha chú ngồi một bên và con cháu ngồi một bên.
Vừa vào tiệc Mạnh Lam đã nhìn Tịch Dữ Phong mấy bận, cuối cùng không nhịn nổi bèn khẽ giọng hỏi: "Anh làm sao mà sắc mặt kém thế?"
Tịch Dữ Phong như đang mất tập trung, nghe vậy thì ngẩn ngẩn người: "Không sao."
Chỉ là tối qua anh uống rượu xong lại ăn thức ăn vẫn còn lạnh, dạ dày đau cả đêm không ngớt.
Mạnh Lam nhìn thêm một lát, thấy môi anh trắng bệch, con người vốn trầm lặng kiệm lời bây giờ trông lại càng thiếu sức sống, cô mới quay sang gọi nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đi đến, Mạnh Lam bèn bảo: "Dọn rượu đi, đổi cho anh ấy một cốc nước ấm."
Tịch Dữ Phong cất giọng thờ ơ: "Không cần."
Mạnh Lam quyết đoán đưa ly rượu trước mặt anh cho nhân viên phục vụ, căn dặn: "Cho tôi nước ấm 50 độ vừa đủ uống ấy, đừng nóng quá cũng đừng lạnh quá."
Nhân viên phục vụ vâng lời, xoay người ra khỏi phòng bao.
Vốn dĩ chỉ là một sự việc nhỏ nhưng lại bị người có ý đồ riêng để ý, mượn chuyện nói ý mình.
"Tôi thấy hai đứa hòa hợp thế kia cơ mà." Tiêu Nhân giả vờ tươi cười: "Cần gì phải ký mấy cái thỏa thuận tiền hôn nhân vạch rõ giới hạn rõ là động chạm tình cảm."
Dù sao cũng là bữa cơm gia đình, không có nữ chủ nhân thì không thích hợp, thế nên Tiêu Nhân được ngồi cạnh Tịch Thành Lễ.
Chẳng qua đợt trước bà ta gặp phải đả kích, con trai ruột vào tù vì tội bắt cóc còn chưa được thả, thành thử cả người vô cùng tiều tụy, nói chuyện cũng ra chiều móc mỉa.
Vụ thỏa thuận kết hôn ai ngồi đây cũng rõ trong lòng, chỉ là cần chiếu lệ thì vẫn phải chiếu lệ, hoà thuận khách sáo chung quy luôn tốt hơn giả đò xu nịnh, cho nên mấy người vai vế cao lập tức sa sầm mặt do bị vạch trần bộ mặt đạo đức giả.
Tịch Thành Lễ vội giảng hòa: "Giờ làm gì có ai kết hôn mà không ký thỏa thuận tiền hôn nhân? Con gái rượu nhà người ta gả vào nhà họ Tịch mình phải có đảm bảo chứ."
Nghe câu đó hai ông bà Mạnh mới bớt giận.
Nhưng Tiêu Nhân vẫn chưa thôi cười: "Đảm bảo á? Nếu muốn đảm bảo cho người ta thật thì chi bằng ông hỏi con trai cưng của ông rốt cuộc có thích phụ nữ không..."
Không chờ bà ta nói dứt câu Tịch Thành Lễ đã vẫy tay gọi trợ lý: "Hôm nay bà chủ không khỏe, đỡ bà đi nghỉ đi."
Tiêu Nhân gần như bị cưỡng ép lôi đi.
Trước khi đi bà ta còn cố chỉ vào Tịch Dữ Phong mà chửi, nào là "thằng bi3n thái thích đàn ông", "thằng súc sinh không có mẹ", đến nỗi Tịch Thành Lễ nổi giận đùng đùng, hỏi bà ta có phải muốn vòng vo mắng mình là lão súc sinh hay không.
Tình cảnh nhất thời trở nên vô cùng khó coi, may thay ở đây ít người, ông bà Mạnh lại ôn hòa nhã nhặn, Tịch Thành Lễ quay sang kéo chủ đề về việc hợp tác trong năm tới mới xem như miễn cưỡng cho qua.
Giữa chừng Tịch Thành Lễ gọi Tịch Dữ Phong ra ngoài nói chuyện, bà Mạnh bèn kéo tay Mạnh Lam hỏi dò: "Con thật sự không thích tiểu Phong à?"
Mạnh Lam sững người, đoạn nhoẻn miệng cười: "Đương nhiên, người như anh ấy chán chết, con thích làm gì?"
Bà Mạnh vẫn lo lắm: "Sợ là đám cưới xong rồi, lâu ngày nảy sinh tình cảm..."
"Tình ở đâu mà nảy sinh dễ thế được ạ?" Mạnh Lam không hề để tâm: "Mẹ thấy con quen cả đống bạn trai, có ai là khó dứt ra đâu?"
Bà Mạnh thở dài: "Mẹ không biết đồng ý cho con với tiểu Phong hợp tác kết hôn là đúng hay sai nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!