Rất nhiều đêm đã qua, Giang Nhược ngồi đây cùng một ngọn đèn sáng tỏ.
***
Hai ngày trước Tết Âm lịch, Giang Nhược quay lại căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố gói ghém đồ đạc chuyển đi.
Cậu đã khéo léo xác nhận trước với dì Phương, cố tình chọn thời điểm Tịch Dữ Phong không có nhà.
Lúc mở khóa bằng vân tay, khung cảnh bên trong vẫn nguyên vẹn như trước khi cậu đi.
Giang Nhược nhìn chằm chằm dép lê của mình tại lối vào một chốc, đoạn móc túi lấy bao nilon bọc giày.
May mà cậu chuyển ít đồ sang đây, chưa đầy nửa tiếng đã thu dọn xong.
Để cho tiện Giang Nhược đã mượn một chiếc xe đẩy nhỏ ở chỗ bảo vệ, xếp gọn những thứ khó đóng gói như mấy chậu hoa ngoài ban công lên xe đẩy.
Trước lúc rời đi cậu còn dùng cây lau nhà lau sàn một lượt, chỉ lo để lại vết bánh xe.
Ngang qua cửa phòng ngủ chính, Giang Nhược ngó thấy sàn nhà đoạn đầu giường sạch bóng, chiếc lắc chân đã chẳng rõ ở nơi nao.
Giang Nhược không cho mình thời gian đào sâu tìm hiểu tâm trạng hiện giờ, cậu liếc vội một cái rồi rời mắt đi ngay, kế đó sải bước ra cửa.
Cậu tự cho rằng chuyến này mình im hơi lặng tiếng lắm rồi, không ngờ vẫn đụng phải người không nên gặp trước cửa thang máy.
Tịch Dữ Phong mặc âu phục giày da như những ngày đi làm, áo bành tô vắt trên cánh tay, dường như anh cũng thảng thốt vì cuộc chạm mặt bất ngờ khi cửa thang máy mở ra.
Anh dịch tầm nhìn xuống dưới, trông thấy cái túi trong tay Giang Nhược và cây cỏ chất đầy xe đẩy, mím môi một lúc lâu vẫn không lên tiếng.
Cuộc chạm mặt ngoài dự liệu khiến Giang Nhược cứng còng giây lát, tay cầm túi xém chút buông lơi.
Cuối cùng âm báo cửa thang máy sắp đóng phá vỡ không khí yên lặng, Giang Nhược bỏ tay ra khỏi tay nắm xe đẩy toan chặn cửa thang máy mà vẫn chậm, Tịch Dữ Phong đã chìa tay chống lên khung cửa trước cậu nửa giây.
Cửa thang máy lại mở rộng lần nữa, Tịch Dữ Phong bước chầm chậm ra ngoài, vòng ra sau Giang Nhược cầm cái túi trong tay cậu.
Giọng anh bình bình hệt trước đây: "Tôi tiễn em xuống tầng."
Nói là xuống tầng nhưng thực tế anh tiễn cậu ra tận cổng khu chung cư.
Chiếc xe van Giang Nhược thuê trên mạng đỗ trước cổng chính, cốp xe mở lớn, Giang Nhược lúi húi xếp gọn đống hoa cỏ.
Cậu quay sang lấy túi quần áo mà chìa tay lại nắm hụt, Tịch Dữ Phong đã lướt qua cậu, giúp cậu để cái túi vào trong.
Cốp xe đóng lại đánh rầm, tài xế ngồi trên ghế lái khởi động xe cuốn tung bụi đất dưới gầm bánh, con Wuling Hongguang [1] niên đại lâu đời kêu ù ù như kéo bễ.
[1] Wuling Hongguang:
Cũng trong lúc này Giang Nhược mới sực nhớ ra hai bọn cậu còn chưa chính thức từ biệt nhau.
Nhưng cậu chưa chuẩn bị gì và cũng không có gì để nói, cuối cùng chỉ cụp mắt, cất giọng lí nhí gần như lọt thỏm giữa tràng âm thanh hỗn độn: "Vậy em đi đây."
Hình như cậu nghe thấy Tịch Dữ Phong khẽ "ừm", mà hình như cũng không phải.
Giang Nhược yên vị trên ghế phụ lái, thắt dây an toàn cẩn thận, cậu nhìn qua gương chiếu hậu bên cạnh thấy Tịch Dữ Phong vẫn đứng yên nơi đó.
Nét mặt anh bình tĩnh chẳng gợn sóng, như thể bị đóng băng tại chỗ.
Nhưng lại khiến Giang Nhược cảm thấy nhói nhói như phải bỏng.
Cậu nhấc tay sờ vết thương chưa lành trên cần cổ, bấy giờ mới muộn màng nhận ra vừa rồi Tịch Dữ Phong vẫn luôn nhìn khư khư chỗ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!