Chương 2: Hàng Cao Cấp

Tác giả: Dư Trình

Dịch: Voi Còi┃Chỉnh sửa: Rùa

Lúc trở lại phòng trọ cũng đã hơn hai giờ sáng, ánh sáng hắt ra từ cửa phòng phía bên trái, Giang Nhược bước tới đẩy nhẹ cửa liền nhìn thấy An Hà đang chật vật ngồi dậy.

Cậu vội vàng bước lên phía trước giữ vai An Hà để cậu ấy nằm xuống lại.

Giang Nhược lấy từ trong túi áo vest ra một xấp tiền được xếp ngay ngắn: "Bây giờ an tâm chưa?"

An Hà yếu ớt lắc đầu: "Em lo cho anh lắm."

"Có cái gì mà lo." Giang Nhược cười: "Mày lo cho mày đi, ngày mốt không phải có việc phải làm sao?"

Hai người bọn họ cũng coi như là người cùng ngành, quen nhau lúc đóng chung một bộ phim.

Lúc đó Giang Nhược đóng vai một xác chết bị xếp đè lên An Hà.

Vừa trải qua một trận chiến loạn lạc, dù mệt đến mức không muốn nhúc nhích nhưng Giang Nhược vẫn sợ đè nặng lên người nằm phía dưới.

Lúc nằm cậu dùng cùi chỏ chống xuống đất để An Hà không phải chịu cực.

Cái này cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi vì bình thường Giang Nhược cũng luyện tập thể hình, nhưng An Hà lại vì chuyện này mà khắc cốt ghi tâm.

Sau cảnh phim đó, hai người vừa ăn cơm hộp vừa nói chuyện, trao đổi phương thức liên lạc.

Về sau An Hà đề nghị thuê nhà ở cùng với lý do là Giang Nhược khiến cậu ấy có cảm giác như đã từng quen biết từ lâu.

Lúc đó Giang Nhược còn hỏi: "Không phải cảm giác như bạn trai cũ đó chứ?"

Thoải mái nói rõ xu hướng giới tính như vậy ngược lại lại giúp An Hà giải quyết được vấn đề phiền phức đang không biết thành thật như thế nào.

Chỉ là bị hù dọa không nhẹ, lúc đó An Hà trợn muốn rớt con mắt ra ngoài hỏi: "Không lẽ anh cũng giống em?"

Cũng không trách người khác không nhìn ra được, bình thường Giang Nhược hùng hùng hổ hổ, ăn mặc ngủ nghỉ cũng không quá câu nệ.

Người khác mỗi lần vào đoàn phim là túi to túi nhỏ, nào là mỹ phẩm, đồ dưỡng da chuẩn bị cả túi, còn Giang Nhược chỉ có quần jean, giày thể thao, hai tay trống không đi làm.

Nói một cách trần tục là tay không bắt giặc, đến lúc cần cái gì thì đi mua cái đó.

Nói chung trong hội gay thì cho dù không đến mức quá tinh tế nhưng lúc ra đường ít nhiều cũng phải chăm chút quần áo một chút, nhất là cùng một hệ như này.

Bình thường hội gay lúc lên diễn đàn giao lưu thì ngoài mục chợ tình ra, mục được xem nhiều nhất chính là thể hình và cách phối quần áo.

Kiểu giống như Giang Nhược từ đầu đến chân đều toát ra khí chất chính trực thẳng băng như thế này đúng là hiếm thấy.

An Hà ỉu xỉu nằm lên giường, thở hắt nói: "Đúng vậy, cũng may là không phải quay ngoại cảnh, nếu không chắc em xỉu mất, lại còn được tiền tai nạn lao động."

Giang Nhược cười: "Mày đúng là nhìn đâu cũng thấy tiền."

"Chứ anh thì không hả?"

Cả ngày An Hà chưa ăn gì, Giang Nhược xuống bếp nấu cho cậu ấy một tô mì, còn đặc biệt nấu hơi nát, đánh tan trứng, đổi đũa thành muỗng.

An Hà dựa người vào đầu giường ăn được mấy muỗng, bỗng nhiên thở dài: "Có nhiều lúc em nghĩ, anh giống như anh trai thất lạc nhiều năm của em vậy."

Giang

- lần đầu tiên gặp luôn khiến người khác có cảm giác "anh trai mưa"– Nhược đối với câu nói này khịt mũi coi thường: "Mày đến bản thân mình họ gì mà còn không nhớ, anh mày chắc chắn tám phần là do mày tưởng tượng ra."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!