Tác giả: Dư Trình
Dịch: Voi Còi┃Chỉnh sửa: Rùa
Mùa xuân tháng hai lạnh lẽo, đường phố ở Phong Thành khắp nơi đều là lá cây rơi rớt, cây thì trơ trụi, đồng thời loài người lười biếng cũng đang khôi phục lại tinh thần làm việc sau thời gian nghỉ Tết.
Chạng vạng tối ở khu vực trường quay ngoại ô, Giang Nhược lãnh hộp cơm trong đoàn làm phim, tìm một nơi vắng người, cũng không quan tâm sợi khoai tây là mặn hay nhạt, canh trứng có trứng hay không, "tạch" một tiếng tách đôi đũa dùng một lần nhắm mắt lùa cơm cùng đồ ăn vào miệng nhai.
Hôm qua là cảnh quay đêm, buổi sáng theo đội A quay tiếp một vài cảnh nền khác, lúc sắp thu dọn đi về lại bị phụ trách gọi lại, nói là diễn viên quần chúng không đủ người, hay cậu ở lại cho đủ quân số nhé.
Dù sao sau này cũng còn đóng phim nên giúp một chút cũng không có gì, Giang Nhược đi theo mọi người trong đoàn đến khách sạn, được phát cho một bộ vest nhìn qua là biết đã qua tay vô số người, mặc vào xong là có thể bước ra ngoài đường ăn xin luôn cũng được.
Ban đầu nói trước là khoảng 1 giờ đồng hồ là quay xong, kết quả là đạo diễn không vừa ý muốn quay đi quay lại, kéo dài đến tận trưa.
Lúc này Giang Nhược răng trên va hàm dưới, nhai rệu rạo không nổi một miếng cơm khô, trộn canh vào cơm nuốt xuống, cảm giác thực quản mình đau buốt.
Một diễn viên quần chúng đóng chung lúc nãy vứt hộp cơm sang một bên, oán hận nói: "Nguội ngắt như vậy làm sao mà ăn?"
Một đám người định cùng nhau đến tiệm cơm nhỏ bên ngoài ăn, hỏi Giang Nhược có muốn đi cùng không, cậu lắc đầu nói: "Tôi đang có việc gấp, chút nữa phải vào thành phố."
Đám người cũng không miễn cưỡng cậu, trước khi đi không quên nhờ vả Giang Nhược bảo lần sau có việc làm nhớ gọi bọn họ, ý tứ rõ ràng muốn cậu làm trưởng nhóm.
Tất nhiên Giang Nhược đồng ý, trong lòng lúc này chỉ nghĩ mau ăn nhanh, không ăn là chút nữa không có sức đi đòi nợ.
Lúc cậu bắt kịp chuyến xe bus cuối cùng vào thành phố thì trời đã tối đen.
Từ băng ghế sát cửa sổ nhìn ra khung cảnh bên ngoài, Giang Nhược nhìn thấy một nhóm diễn viên quần chúng ngồi xổm ở cổng phim trường đang chờ có phim để diễn.
Quay cảnh tối so với bình thường rất mệt, nhưng tiền lương cao hơn một chút, may mắn còn có thể ăn ké phần ăn khuya của đoàn phim.
Nếu như hôm nay không có việc thì chắc là Giang Nhược cũng sẽ ngồi trong đám người đó.
Dù sao cậu cũng là người làm nghề diễn viên quần chúng, diễn vai tài xế hay diễn vai quần chúng cũng không khác biệt gì lớn, đều là không tên không tuổi, đều là kiếm tiền kiếm cơm, không phân biệt cao thấp sang hèn.
Nghĩ đến ánh mắt khinh thường của nam chính khi nhìn cậu, yêu cầu thợ làm tóc chỉnh tóc mái che khuất mặt cậu, Giang Nhược lại bất giác bị chọc cười.
Gương mặt nhếch mép cười phản chiếu trên cửa kính, giống như đang cười nhạo nam chính kia lúc nửa đêm mà còn sợ diễn viên đóng vai tài xế bị tóc che mất nửa mặt chiếm mất sự chú ý của hắn.
Giang Nhược đóng vai tài xế riêng của nam chính, không có nhiều lời thoại, ngược lại theo đoàn phim học được không ít quy tắc của "giới thượng lưu".
Đứng trước ánh đèn sáng ở cổng khách sạn.
Nhìn vào gương chỉnh trang lại quần áo cậu mới phát hiện bản thân đang mặc luôn bộ vest của đoàn phim tới đây.
Nhân tiện nghe một cuộc điện thoại gọi tới.
Điện thoại của Giang Nhược dùng đã được gần ba năm, màn hình điện thoại rớt rơi va chạm bể nát, một đường nứt ngang màn hình kéo dài đến tận nút trả lời khiến cảm ứng cũng không còn được nhạy.
Vất vả lắm mới nghe được cuộc điện thoại, nghe được giọng nói rụt rè sợ hãi của An Hà, Giang Nhược cảm thấy bản thân quá xui xẻo.
"Tao đang ở ngoài cửa khách sạn rồi."
Giang Nhược mạnh mẽ nói: "Hôm nay bất kể thế nào tao cũng giúp mày đòi lại công đạo."
"Cho...! cho dù anh ấy có chịu đưa tiền..." ngữ khí yếu ớt của An Hà truyền đến từ đầu dây bên kia: "...! cũng không tính là công đạo phải không?"
Giang Nhược cười một tiếng nói: "Không lẽ mày muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi mày mới được?"
An Hà im lặng một lúc, đưa ra quyết định: "Vậy...! vậy vẫn là đòi được tiền đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!