Chương 18: Chap 18

" TÌM MAMI CHO CON GÁI "

Tại một nơi nào đó có thể nói là xa hoa lộng lẫy bao nhiêu. Một người con gái với mái tóc đen xõa dài, gương mặt sắc sảo đẹp không tì vết. Người con gái đang nằm đấy trên chiếc giường rộng lớn xung quanh là tiếng máy móc vang lên in ổi, trên tay cô ấy đều là những vết tiêm. Người con gái ấy khẽ động một vài ngón tay và đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra. Một người phụ nữ bên cạnh vội vàng mừng rỡ nói.

- Tiểu thư, người.... người tỉnh rồi.... tôi vui quá. Nói xong người đó vội chạy đi đâu đó.

" Tiểu thư, tiểu thư là ai, còn cô tại sao lại ở nơi này, đây là đâu chứ nhưng nơi này thật sự rất xa hoa căn phòng rộng lớn mang phong cách tao nhã của Á

-Âu , tại sao cô lại ở đây, Tiêu Giang và Thiên Anh đâu....?" Bao câu hỏi được đặt ra trong đầu cô. Phải cô là Đinh Ngọc.

Người phụ nữ lúc nãy chạy xuống phòng khách mừng rỡ nói.

- Lão gia, lão phu nhân, thiếu gia , tiểu thư tỉnh rồi ạ.

- Thật sao.

Gương mặt mừng rỡ của ba người không giấu được bao cảm xúc. Họ vội lên phòng cô.

- Con gái, tỉnh rồi sao. Ông lão chừng 50 tuổi lên tiếng.

Cô khó hiểu nhìn họ rồi lên tiếng.

- Các người là ai, tôi đang ở đâu.

- Ta chính là ba ruột cùng mẹ con và anh trai con, còn ở đây là dinh thự gia tộc Thường Vũ . Người đàn ông lúc nãy lên tiếng.

- Hả, cha ruột tôi. Đinh Ngọc nói

- Đúng vậy , là ba mẹ có lỗi với con, năm con 2 tuổi ba mẹ không cẩn thận để lạc mất con, suốt bao năm qua chúng ta luôn tìm tung tích của con đến khi con gặp tai nạn , anh con đã kịp thời đến để cứu con sau đó đưa con về đây.

- Tại sao các người biết tôi là con của các người.

- Là cái bớt hình hoa mai sau cổ con và nhóm máu của con là đặc biệt chỉ có người của gia tộc Thường Vũ mới có.

Người phụ nữ lên tiếng.

Cô đưa tay lên sờ vào cái bớt ấy, phải cái bớt này có từ khi cô được sinh ra và năm đó ba cô nói chỉ nhặt cô về vậy đây chính là gia đình thật sự của cô hay sao. Đôi đồng tử của cô lúc này chợt ngấn nước phải cô có gia đình cô không phải trẻ mồ coi. Cô thầm nói.

Thấy cô không nói gì mẹ cô mới lên tiếng.

- Mẹ là Trần Tâm, ba con là Thường Vũ Hoàng, anh con là Thường Vũ Khanh và từ nay về sau con sẽ là Thường Vũ Ngọc tiểu thư của gia tộc Thường Vũ. Mẹ cô nói xong liền ngồi cạnh cô. Cô vui mừng ôm mẹ cô.

- Con có ba mẹ rồi còn có cả anh nữa, con .... con..... Cô òa khóc như một đứa trẻ.

- Được rồi, ngoan đừng khóc nữa sau này con sẽ không bị ai làm hại nữa đâu nào gọi ta một tiếng mẹ đi. Mẹ cô an ủi nói.

- Mẹ....... mẹ.... cô ôm bà chặt hơn.

- Này còn hai người này thì sao. Anh cô lên tiếng.

- Ba..... anh hai....... cô cười nói.

- Được rồi , ngoan đừng khóc nữa. Ba cô xoa đầu cô nói.

Bỗng cô nhận ra gì đó liền hỏi.

- Con hôn mê bao lâu rồi ạ.

- 1 năm. Anh cô nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!