Mọi người xung quanh cũng liếc nhìn nhau, không ai dám chen vào.
Chẳng bao lâu sau, 《Phong Vân》 chính thức khai máy, khi trang điểm, chuyên viên trang điểm cảm thán: "Làn da của cô trắng thật đấy."
Tôi mỉm cười, "Chắc là kiểu trắng lạnh."
Lúc đầu tiến độ khá suôn sẻ, vì nhân vật tôi đóng – Bùi Trúc – là thanh mai trúc mã với nam chính, là tiểu thư nhà giàu, yêu ghét rõ ràng, cuối cùng vì tình yêu của nam nữ chính mà hy sinh.
Ở giai đoạn đầu, tôi chủ yếu đóng với ảnh đế Diệp Nam Thành nên chưa phải đối mặt với Dư Tuyết.
Cho đến cảnh thứ tư, vì Bùi Trúc mắc lỗi khiến nam chính bị thương, nữ chính vì xúc động mà tát tôi một cái.
Nhìn gương mặt mang nụ cười lạnh của Dư Tuyết, tôi biết cô ta đang tính giở trò.
Quả nhiên.
Vừa vào cảnh, tôi còn chưa kịp nói thoại, cô ta đã giơ tay tát thẳng vào mặt tôi.
Bốp!
Mặt tôi lập tức bỏng rát.
Cái tát này, cô ta dùng ít nhất bảy tám phần sức lực.
"Dư Tuyết, cô làm gì vậy?!" Đạo diễn kinh ngạc, lập tức quát lên, "Thoại của cô đâu? Không nói thoại mà nhào vô đánh?"
Dư Tuyết ấm ức nhìn đạo diễn, "Xin lỗi đạo diễn, tôi... tôi quên mất."
Tôi dùng lưỡi đẩy đẩy bên má bỏng rát, cái tát đó làm cả nửa mặt tôi tê cứng.
"Có thể quay lại lần nữa không?" Đạo diễn do dự nhìn tôi.
Lưu Hải Đào nổi tiếng là người cực kỳ chú trọng chất lượng, tôi lại là người bị nhét vào, chắc ông ấy cũng chẳng có thiện cảm gì.
Tôi mỉm cười nhẹ, "Tất nhiên là được."
"Bắt đầu!"
Đạo diễn hô một tiếng, Dư Tuyết quay đầu nhìn tôi, mở miệng: "Bùi Trúc, lần này nếu không phải vì cô, anh Tiêu sao có thể bị thương, cô—"
Bốp!
Tôi gần như dốc toàn lực, tát thẳng một cái thật mạnh vào mặt Dư Tuyết.
Cô ta hét lên một tiếng, bị tôi tát ngã xuống đất, trừng mắt nhìn tôi đầy kinh hãi: "Cô, cô dám đánh tôi?"
Ngay cả đạo diễn cũng sững người, quên cả hô "cắt".
Tôi lau tay, bước từng bước đến trước mặt Dư Tuyết, rồi thong thả nói lời thoại theo đúng cảm xúc.
"Trương An An, cô nghĩ mình là ai vậy?"
"Anh Tiêu bị thương là lỗi của tôi, tôi tự tìm anh ấy, còn cô, lấy tư cách gì mà đến dạy dỗ tôi?"
Quay phim nhỏ giọng nhắc đạo diễn có nên cắt cảnh không, nhưng bị ông trừng mắt gạt đi.
Cảnh quay vẫn tiếp tục.
Dư Tuyết nghiến răng diễn tiếp: "Bùi Trúc, cô dám đánh tôi, anh Tiêu nhất định sẽ không tha cho cô…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!