Cơm no rượu say rồi, những người đàn ông túm tụm lại nói chuyện, phụ nữ cũng ngồi thành một nhóm riêng kể chuyện gia đình hoặc chơi với con nít.
Từ Ngu Thanh đã uống quá vài chén, mặt đỏ tưng bừng, rời khỏi ghế, ngồi sang bên khu nghỉ ngơi.
Thẩm Phùng Nam rót cho anh ấy một cốc nước, rồi liếc nhìn về phía cửa. Lương Nghiên vẫn chưa quay lại.
Từ Ngu Thanh ở bên cười: "Làm gì vậy? Mới có vài phút không gặp mà đã nhung nhớ rồi à?".
Thẩm Phùng Nam không để ý đến câu đùa cợt của anh ấy, chỉ nói: "Cô ấy chưa tới đây bao giờ".
Từ Ngu Thanh chế giễu: "Chỉ hơi nhỏ tuổi thôi, cậu làm vậy hơi quá đấy. Có phải bé gái đâu, đi vệ sinh chẳng lẽ cũng lạc được".
Thẩm Phùng Nam nghĩ lại, cũng cảm thấy mình lo hơi thừa thãi.
Từ Ngu Thanh nhấp một ngụm trà, ánh mắt rời rạc: "Sao mình cứ cảm thấy cậu như đang gánh nợ vào người thế. Cô bé ấy còn nhỏ quá, cậu có thể hưởng thụ nổi không? Cô ấy có khi phải nhỏ hơn cậu một giáp đấy".
Thẩm Phùng Nam bê tách trà lên, thờ ơ "ừm" đáp lại.
Từ Ngu Thanh chép miệng lắc đầu: "Cậu... thật bất ngờ đấy. Kể nghe đi, làm sao tìm được vậy?".
Thẩm Phùng Nam hơi cúi xuống, đáp: "Chỉ gặp thôi".
Từ Ngu Thanh phá lên cười: "Mấy chuyện tốt thế này, sao mình không gặp được nhỉ?". Anh ấy bỏ tách trà xuống, giọng nói bỗng có chút thiếu cân bằng: "Chỉ vì cậu độc thân, còn mình thì có một đời vợ?".
Thẩm Phùng Nam buồn cười: "Vậy mà cậu cũng trách mình?".
"Thì đúng thế còn gì. Mấy cô gái tốt sao toàn để ý cậu vậy? Cuộc đời thật là tàn nhẫn." Từ Ngu Thanh liếc nhìn anh: "Thế nào, cuối cùng cũng quên được người cũ rồi sao?".
Thẩm Phùng Nam cảm thấy cần phải nói rõ ràng: "Mình yêu cô ấy, không liên quan gì tới người khác".
"Ồ?" Từ Ngu Thanh nhướng mày: "Vậy cậu có dự định gì, nghiêm túc hả?".
"Nếu không thì sao." Thẩm Phùng Nam nhìn mãi lá trà dính dưới đáy tách, không tỏ thái độ gì.
Từ Ngu Thanh từ đầu tới cuối đều thể hiện thái độ ôn hòa, dường như cũng không quá ngạc nhiên: "Con người cậu ấy à, có lúc cực kỳ thông minh, có lúc lại quá cố chấp, chắc là ngã vài bận cũng không đứng dậy được đâu". Thở dài xong, cũng không khuyên được gì, anh ấy hỏi: "Thương lượng với cô bé ấy chưa, có dự định kết hôn à? Khi nào thì tổ chức rồi có em bé?".
Thẩm Phùng Nam khựng lại, nhíu mày: "Nói linh tinh gì vậy, cô ấy còn nhỏ".
"Đúng thế, cô ấy đúng là nhỏ, nhưng cậu thì già rồi."
Từ Ngu Thanh dìm bạn không chớp mắt, cũng mặc kệ sắc mặt Thẩm Phùng Nam, khuyên nhủ với giọng điệu của người đã từng trải: "Cố gắng mà tập tành rèn luyện cơ thể, giữ dáng cho tốt, để tránh một ngày già cỗi rồi, cô bé ấy không ưng ý nữa lại xôi hỏng bỏng không".
Thẩm Phùng Nam lần này thật sự tảng lờ.
Từ Ngu Thanh cũng biết ý, trêu chọc xong lại đổi giọng: "Đúng rồi, nói vào chuyện chính. Hai hôm trước nhận được tin, hai kẻ cầm đầu ổ đa cấp chạy thoát lần trước bắt được rồi".
Thẩm Phùng Nam ngước lên: "Tin này tốt đấy".
"Đúng thế, mình nghĩ phải báo cho cậu một tiếng, cũng làm khó cậu vất vả lâu như vậy. Trương Bình qua đó phỏng vấn quay về rồi. Nghe nói vì đi theo nghiệp bị người ta nhận ra, xem ra lần trước ầm ĩ cũng có chút tác dụng".
Thẩm Phùng Nam gật đầu: "Coi như kết thúc rồi".
Từ Ngu Thanh rít một hơi: "Đừng vui mừng quá, còn một chuyện, mặc dù chưa chắc chắn nhưng không phải chuyện tốt đâu".
"Chuyện gì vậy?"
"Chuyện cũ, nhưng cậu chắc chắn còn nhớ." Từ Ngu Thanh rút một điếu thuốc ra, châm lên: "Vụ án xưởng thuốc giả ở Nghi Dương, kẻ bị đưa ra nhận tội cậu còn nhớ tên chứ?".
"Dư Hà Minh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!