Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì với cậu?
Trong điện thoại im ắng một lúc, chỉ còn lại tiếng tạp âm của luồng điện.
Lương Nghiên lên tiếng: "Tôi đây".
"Tôi biết."
Lương Nghiên không biết phải nói gì nữa.
Đầu kia cũng trầm mặc.
Lương Nghiên vô thức cọ cọ ngón tay, vài giây sau, cô nghiến răng nói: "Chú... Thẩm".
"Khụ..."
Thẩm Phùng Nam sặc một cái ngoài dự đoán. Trương Bình bỗng giật mình: "Anh uống chậm một chút, ai giành với anh đâu, của anh cả mà".
Trương Bình đưa cho anh một tờ giấy ăn nhưng Thẩm Phùng Nam không nhận. Anh nắm chặt di động, đặt chiếc cốc trong tay xuống.
Bên đó rất yên ắng.
Sau một lúc im lặng, tiếng cô khẽ khàng vọng tới.
"Lần trước... xin lỗi, cảm ơn anh đã giúp chúng tôi."
Thẩm Phùng Nam hơi khựng lại.
Anh chợt nhận ra, cô đang nghiêm túc xin lỗi và cảm ơn, xưng hô "chú Thẩm" kia cũng là nghiêm túc. Có lẽ cô đã phải suy nghĩ rất lâu về danh xưng ấy, không khác gì lần trước gọi anh là "chú Sơn".
Lương Nghiên 20 tuổi, còn Thẩm Phùng Nam năm nay 33, gọi là "chú" không có gì bất hợp lý cả.
Nhưng Lương Nghiên bỗng dưng gọi một cách nghiêm túc như vậy khiến anh không khỏi có phần kinh ngạc.
Trước kia anh đã được chứng kiến nhiều mặt của cô. Có lúc bồng bột, có khi lạnh lùng, thi thoảng cũng nghịch ngợm hài hước, nhưng dường như đều chưa từng trịnh trọng tới mức khiến người ta bối rối như thế này bao giờ.
Trương Bình thấy Thẩm Phùng Nam im lặng mãi, vừa ngạc nhiên vừa tò mò, ghé tai lại gần di động thì cũng chẳng nghe thấy gì cả. Anh ta bất chợt lẩm bẩm: "Chuyện gì thế? Nói đi chứ, hai người chơi trò 'hữu thanh thắng vô thanh' đấy à?".
Thẩm Phùng Nam đẩy đầu anh ta qua một bên, áp chặt tai vào ống nghe và nói: "Ừm".
Giọng anh không cao nhưng đủ để Lương Nghiên nghe thấy, cô vô cớ thở phào nhẹ nhõm.
Những lời muốn nói đã nói xong, cô cũng không muốn quấy rầy anh nữa: "Vậy các anh tiếp tục ăn cơm đi, tôi cúp máy đây".
"Được, tạm biệt."
Lương Nghiên cũng nói: "Tạm biệt".
Cúp máy rồi, cô để lại hai đồng xu, cảm ơn rồi nhẹ nhàng quay về.
Thẩm Phùng Nam trả lại di động cho Trương Bình.
"Nói gì mà nghiêm túc quá vậy?" Tâm trạng hóng chuyện của Trương Bình khó mà kiềm chế nổi.
Thẩm Phùng Nam mặc kệ anh ta, cúi đầu rót đầy một cốc bia rồi uống cạn sau hai hớp.
Trương Bình vẫn nhẫn nại: "Cô nhóc đó không tệ đâu, có lòng với anh lắm đấy. Thế nào, cảm giác được người ta nhớ thương có phải rất tuyệt không?".
Thẩm Phùng Nam đặt chiếc cốc qua một bên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!