Tác giả: Thần Niên
Edit: xanhngocbich
– ————————–
Lúc Phó Ấu Sanh nhận được tin nhắn MMS của Ân Mặc, còn tưởng đó là tin nhắn rác.
Khi biểu ngữ tin nhắn hiện lên, cô suýt nữa xem cũng không xem mà trực tiếp lướt qua.
Biểu cảm trên mặt có chút khó tả.
Thấy Phó Ấu Sanh đứng hình nhìn di dộng, Văn Đình, người đang thảo luận với cô làm sao để giải quyết vấn đề bình hoa, nhìn thấy thì hỏi: "Cô đang xem gì đấy?"
"MMS."
Phó Ấu Sanh trả lời trong vô thức.
"MMS?"
Văn Đình còn tưởng mình nghe lầm, là cái MMS mà anh ấy biết kia sao?
Theo bản năng liếc nhìn màn hình của cô, khóe môi giật giật: "Cô còn có người bạn quê mùa thế à, thế mà gửi tin nhắn MMS cho cô."
Phó Ấu Sanh ngước mắt lên liếc anh ấy một cái: "À, là chồng cũ tương lai."
Văn Đình: "Phụt……"
"Cho nên, chồng trước của cô là hóa thạch sống ở thời đại nào thế?"
Phó Ấu Sanh gửi lại cho Ân Mặc một tin nhắn, thuận miệng trả lời Văn Đình: "Anh ấy dùng MMS thì có vấn đề gì mà anh lại phải cà khịa anh ấy như thế hả?"
"Anh ấy chẳng qua là một lão baby gần 30 tuổi mà thôi."
Văn Đình: "!!!"
Cô mẹ nó càng độc.
Còn không biết xấu hổ nói lời của anh là cà khịa.
Phó Ấu Sanh rũ mắt, nhìn bức ảnh anh gửi tới, chậm rãi gõ chữ: [Làm phiền Ân tổng gửi qua đây, nhận hàng sẽ thanh toán.]
Ân Mặc: [Tự đến mà lấy, nếu không anh quăng hết.]
Phó Ấu Sanh không dao động: [Vậy thì không cần nữa, anh quăng hết đi.]
Ân Mặc: [Được.]
[Ảnh MMS jpg.]
Phó Ấu Sanh nhìn thấy trong bức ảnh, Ân Mặc lấy tất cả những cái cúp, giấy khen từ trong tủ trên tường ra, chất thành một đống, tiếp đó là bức ảnh chụp một cái thùng rác.
Phó Ấu Sanh: "……"
Phó Ấu Sanh mặt không cảm xúc, gõ mấy chữ: [SMS tốn tiền, tôi hết tiền điện thoại rồi, sau này liên lạc dựa vào duyên phận đi.] Dù sao duyên phận của họ đã sớm chặt đứt rồi.
Chưa đầy 1 phút.
Di động của Phó Ấu Sanh rung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!