Chương 19: Nóng bỏng

Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

– ————————–

Phó Ấu Sanh vỗ vỗ bọt nước, mắt nhắm hờ, vẻ mặt lười biếng.

Biết rõ Ân Mặc khẳng định là phát sốt rồi, tâm lý ngược lại không có áp lực gì cả.

Dù sao chờ sau khi anh tỉnh táo lại rồi, chắc chắn sẽ hối hận vì tối nay đã nói lời cầu hòa như thế với cô.

"Bị bệnh rồi thì phải điều trị cho tốt, đừng để sốt đến hỏng não."

"Toàn thân anh đáng giá nhất chính là bộ não đó, nếu như hỏng rồi, chính là tổn thất cả trăm tỷ."

Phòng tắm sương mù mông lung, cô chớp chớp hàng mi ướt vì đọng hơi nước, nhàn nhạt nói.

Không còn như ngày xưa, nôn nóng cùng khẩn trương sau khi hay tin anh bị bệnh.

"Ấu Ấu, em thực sự muốn kết hôn với Sở Vọng Thư sao? Vì vậy mới muốn cùng anh ly hôn." Theo sao là giọng nói yếu ớt của Ân Mặc truyền đến, có lẽ là do phát sốt, tiếng thở gấp gáp nặng nề.

Phó Ấu Sanh nghịch nước: "Ân Mặc, chúng ta sắp ly hôn rồi, anh còn quản tôi kết hôn với ai."

Nghe thấy hô hấp của đối phương càng nặng nề hơn.

"Em và anh ta mới quen biết có mấy ngày đã muốn kết hôn, chúng ta ở bên nhau chín năm…… Phó Ấu Sanh, em từng nói, đời này chỉ yêu một mình anh, sẽ không bao giờ rời xa anh."

Cũng không biết có phải anh thực sự bị sốt dẫn đến đầu óc không tỉnh táo không nữa.

Những chuyện này thế mà lại nhớ đến rõ ràng rành mạch.

Phó Ấu Sanh cười cười, giọng nói nhẹ nhàng được gạch men sứ trong phòng tắm vang vọng, mang theo âm sắc lạnh lùng tùy ý: "Ờ, vậy thì cứ coi như tôi đã thay lòng đổi dạ đi."

Chỉ nghe thấy tiếng hít nở nặng nề ở đầu bên kia.

Phó Ấu Sanh không lừa anh: "Có điều tôi không phải vì Sở Vọng Thư mà ly hôn với anh, tôi cũng không ở bên anh ấy, trên mạng đều là tin đồn mà thôi."

"Anh cũng không cần cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng, nghỉ ngơi cho tốt, chờ khi khỏi bệnh rồi, chúng ta cùng đi làm thủ tục ly hôn, dễ hợp dễ tan(*)."

(*) Dễ hợp dễ tan (Hảo tụ hảo tan): Câu thành ngữ này thường được dùng trong trường hợp khi muốn kết thúc một mối quan hệ thật chóng vánh và gọn gàng, ý chỉ chúng ta đã đến với nhau dễ dàng thì hãy cùng kết thúc nó dễ dàng như lúc đã bắt đầu, đã chia tay thì đừng dây dưa níu kéo.

"Người trưởng thành rồi, thoải mái lên."

Nói xong, Phó Ấu Sanh liền quyết đoán thoải mái cúp máy.

Cô thực sự thoải mái.

Ân Mặc nghe điện thoại tút tút bị cúp, nằm trên giường lớn màu xám, mu bàn tay che trên vầng trán nóng bừng, đôi mắt ngày thường u ám thâm thúy lúc này lại dường như phủ thêm một tầng mơ hồ.

Đợi tới khi Tiêu Trầm Nguyên đến, phát hiện Ân Mặc sốt gần 40ºC rồi.

"Cmn!"

"Ân Mặc cậu điên rồi, tối qua sốt tới 40ºC, vừa tỉnh lại, liền bắt đầu làm việc, không muốn sống nữa?"

Ngày hôm sau khi Tiêu Trầm Nguyên xách theo bữa sáng đến bệnh viện thăm anh, tức giận nói.

Ân Mặc đã tỉnh, sốt cũng đã giảm đi rất nhiều, ngồi trên giường bệnh, trên mu bàn tay trắng bệch lạnh lẽo, còn đang truyền dịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!