Chương 8: Bàn bạc hôn sự

Trở lại Cấp Thủy viện, Liên Nguyệt vẫn luôn nhẫn nhịn suốt đoạn đường đi cuối cùng không nhịn được nữa nói ra.

"Tiểu thư, Thất hoàng tử thật là một người tốt, quả nhiên giống như lời đồn đãi, dung mạo tuyệt thế, trên đời này ít có nam tử nào bằng. Nghe nói ngay cả Tam hoàng tử khi so sánh với hắn cũng bị mất mặt, nếu không phải Thất hoàng tử không thể tu luyện..."

Nói đến đây, Liên Nguyệt cẩn thận nhìn thoáng qua Văn Kiều, lo lắng trong lòng nàng khó chịu.

Mấy ngày này, Liên Nguyệt cũng cảm giác được thái độ của Văn gia đối với Cấp Thủy viện thay đổi. Đương nhiên những người một lòng theo đuổi con đường tu tiên sẽ không để ý đến một việc hôn sự, cũng không ham muốn những sự vật của thế tục, nhưng trên thế gian này có rất nhiều người không biết tiến thủ, tư chất tu hành kém cỏi, đam mê hưởng lạc, quan trọng hơn chính là chỉ biết coi trọng lợi ích trước mắt.

Rõ ràng bọn họ biết từ việc hôn sự này Văn Kiều sẽ không thiếu nguồn tài nguyên tu luyện, cũng không có người dám bắt nạt, nếu vậy chính là không nể mặt Ninh thị. Nhưng trừ mấy điều đó ra thì còn có gì? Chỉ cần người có một chút lòng theo đuổi ai lại nguyện ý mong muốn ở bên cạnh một người phàm không thể tu luyện mấy chục năm ngắn ngủi?

Văn Kiều liếc nhìn nàng nói: "Thất hoàng tử rất tốt."

Liên Nguyệt liền buông lỏng tâm tình, cười nói: "Lúc trước nô tỳ nhìn thoáng qua, cảm thấy hắn thực sự rất tốt. Đúng rồi, hắn còn tặng quà cho tiểu thư nữa, là cái gì vậy?"

Văn Kiều ôm hộp bạch ngọc trong lòng đi vào phòng, ngồi vào ghế gần bên cửa sổ mở hộp ra.

Liên Nguyệt nghiêng đầu tò mò nhìn qua, thất vọng nói: "Đây là cái gì? Nhìn như hạt giống thực vật."

"Hạt giống linh thảo cấp bảy." Văn Kiều nói, khóe miệng hơi cong, tâm tình vô cùng tốt.

Liên Nguyệt gãi đầu, không rõ sao tiểu thư vui mừng như vậy, chỉ là một hạt giống thôi mà? Nếu là một gốc cây linh thảo cấp bảy thì mới nên cao hứng. Thất hoàng tử cũng quái lạ, tặng cho tiểu thư một hạt giống, không phải là bởi vì nghe được tin đồn nên cho rằng tiểu thư nhà nàng rất thích trồng cỏ đó chứ?

Nghĩ tới đây, Liên Nguyệt không nhịn được nhìn về phía mấy bồn linh thực trên bệ cửa sổ, phát hiện bọn chúng vẫn sinh trưởng xanh um tươi tốt, tràn đầy sức sống, nếu nói đó là cỏ dại thì ai mà tin?

Nếu không phải tự tiểu thư nhà mình trồng, Liên Nguyệt cũng cảm thấy tiểu thư có sở thích trồng cỏ dại quái gở.

Văn Kiều yêu thích vuốt ve thưởng thức viên hạt giống không buông tay, phân phó: "Tìm cho ta một chậu hoa."

Liên Nguyệt đáp dạ, vội vội vàng vàng đi tìm chậu hoa.

Sau khi đem chậu hoa tới, Liên Nguyệt nghĩ nghĩ hỏi: "Tiểu thư, có cần lấy một ít linh thổ trong vườn linh thảo không?"

Văn Kiều lắc đầu, "Không cần."

Tiếp đến phân phó Liên Nguyệt đem năm bồn linh thực chuyển ra dưới góc tường ngoài cửa sổ, rễ của chúng đã gần chọc bể chậu hoa vậy thì trực tiếp trồng xuống chỗ đất sát chân tường đi, để bọn chúng có thể tự do sinh trưởng.

Liên Nguyệt vừa làm vừa nhìn sân viện, nói nhỏ: "Gần đây cây cỏ hoa lá trong viện của chúng ta thật tươi tốt, bên trong Thường Xuân Viên cũng không được vậy đâu, không lẽ phong thuỷ của Cấp Thủy viện thay đổi tốt hơn rồi?"

Văn Kiều ngồi một bên, từ từ lấp đất vào chậu hoa, nghe như thế, liếc nhìn ra sân.

Với người phàm mà nói, phong thuỷ giống như một thứ hư vô huyền diệu khó giải thích được, nhưng đối với người tu tiên thì rất là bình thường, cái gọi là phong thuỷ, chính là liên quan đến Ngũ Hành, tập hợp linh khí thiên địa, tăng hay giảm phải xem ở sự phân bố Ngũ Hành.

Vị trí của Cấp Thủy viện vô cùng nghiêng lệch, không tốt không xấu, tất nhiên cũng không nhiều linh khí.

Bất quá mỗi ngày lúc nàng dùng linh khí mỏng manh trong cơ thể thúc đẩy năm chậu linh thực sinh trưởng, có một ít linh khí thoát ra ngoài, cây cối bình thường vì hấp thu được nên sinh trưởng dồi dào, mặc dù đã phản hồi về một chút thảo mộc tinh khí cho nàng, nhưng vẫn tươi tốt vô cùng.

Chôn xong hạt giống linh thảo cấp bảy vào đất, Văn Kiều tưới một ít nước và đặt nó lên bệ cửa sổ.

Liên Nguyệt cũng trồng xong đám linh thực, thấy Văn Kiều ngồi bên cửa sổ chăm chú nhìn chậu hoa trên bệ cửa sổ không khỏi lắc đầu, cũng không biết có gì đáng xem.

Trời tối, Văn Kiều mở cửa sổ ra.

Đêm nay lại là đêm trăng tròn, bầu trời tối đen, trăng tròn nhô cao, ánh trăng sáng như dòng nước chảy xuống.

Văn Kiều ngồi xếp bằng, ngâm mình dưới ánh trăng, tu luyện cả nửa đêm, sau khi cơ thể hấp thụ được ít linh khí, mới cẩn thận truyền từng chút từng chút linh khí vào hạt giống bên trong chậu hoa.

Trời sinh kinh mạch của nàng yếu ớt mỏng manh hơn những người tu luyện khác, mỗi lần đều hấp thụ không được nhiều linh khí, nếu quá nhiều nhẹ thì kinh mạch căng đau, nặng thì kinh mạch đứt đoạn. Những năm này nàng đã tính ra được giới hạn, chỉ cần không vượt qua giới hạn kia, mặc dù kinh mạch căng đau nhưng sẽ không nứt ra chảy máu.

Như thế, linh khí có thể hấp thụ không nhiều, tu vi cũng không thể tăng lên, vẫn luôn ở cảnh giới nhập nguyên trung kỳ, giống như một phế vật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!