Chương 5: Lăng Hư Các

Trong mấy ngày liên tiếp, đều có người mang đồ tới cho Cấp Thủy viện.

Cấp Thủy viện ngày trước có vẻ cũ kỹ rách nát bây giờ rực rỡ hẳn lên, toàn bộ đồ dùng bài trí trong nhà hơn mười năm cũng được thay đổi mới, ngay cả nguyên liệu đồ bổ nấu ăn cũng được đưa đến phòng bếp nhỏ của Cấp Thủy viện mỗi ngày.

Liên Nguyệt hài lòng nhất chính là nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp nhỏ, rốt cục mỗi ngày nàng không cần phải đi tới phòng bếp chính lấy đồ ăn nữa rồi, có lấy được cũng không ra gì.

Tất nhiên Liên Nguyệt biết nguyên nhân Văn gia làm như thế, bất quá nàng cũng không ngốc đem lợi ích đẩy ra ngoài.

Trong thời gian đó, Nhị phu nhân cũng tới thăm hỏi Văn Kiều, muốn xem trong Cấp Thủy viện còn thiếu thứ gì nữa không, coi như bổ sung lại những gì trước kia bị hạ nhân cắt xén.

Liên Nguyệt lấy lý do tiểu thư nhà mình đang nghỉ ngơi mà đuổi đi Nhị phu nhân, đồ vật để lại, người thì không cần vào.

Nhị phu nhân cũng không phải là không gặp không được, người Văn gia đều biết, cứ vài ba ngày Văn Kiều sẽ bị bệnh, có đôi khi phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng, lỡ như bà cứ xông vào, ngược lại khiến nàng bệnh nặng hơn thì sao?

Lo lắng của Nhị phu nhân cũng là lo lắng của Văn gia, thậm chí là của mọi người.

Tam tiểu thư có tiếng chính là một con ma bệnh có thể sẽ chết trẻ bất cứ lúc nào, không cần thiết vì nàng mà đắc tội Thành Hạo Đế.

Mặc kệ người bên ngoài lo lắng thế nào, Cấp Thủy viện vẫn luôn yên tĩnh, là một trong những nhân vật chính được ban hôn, Văn Kiều vẫn trải qua một cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã không tranh quyền thế, một lòng miệt mài nghiên cứu huyết mạch nửa yêu vừa thức tỉnh.

Sau khi hiểu rõ lực lượng huyết mạch nửa yêu, thế là Văn Kiều "lành bệnh", cuối cùng cũng đi ra ngoài.

"Tiểu thư, người muốn đi đâu vậy?"

Văn Kiều nói: "Đi viện trước, xem có linh thực hay không."

Liên Nguyệt vô cùng kinh ngạc, bất quá cũng không nói nhiều, cầm rổ đi theo Văn Kiều ra Cấp Thủy viện.

Văn Kiều dẫn theo nha hoàn đến Uẩn Linh Đường Văn gia.

Trông coi Uẩn Linh Đường chính là Lục trưởng lão Văn gia, lúc nhìn thấy Văn Kiều, không khỏi có chút  kinh ngạc.

Ngày xưa ở Văn gia, Văn Kiều không hề được chú ý tới, thậm chí có thể nói là một tiểu cô nương đáng thương không được coi trọng, cho đến khi mấy ngày trước Thành Hạo Đế tứ hôn cho nàng và Thất hoàng tử, mới để người ngoài nhớ tới Văn gia còn có một người như vậy.

Hôm nay đúng là hiếm khi được nhìn thấy nàng, người đứng chỗ đó vẫn là một bộ dáng ốm yếu tái nhợt, thanh tú động lòng người, giống như cành liễu mềm yếu, khiến người ta thực sự lo lắng.

Thật đáng tiếc cho một dung mạo xinh đẹp.

Văn Kiều che miệng ho khan vài tiếng, nói rõ ý muốn đến đây với Lục trưởng lão.

Đông Lăng Quốc nằm ở một góc của Thánh Vũ đại lục, căn nguyên linh lực mỏng manh, linh dược và linh thực càng ít ỏi, bất quá gốc gác Văn gia thâm hậu, muốn kiếm linh thực phổ thông không phải linh dược vẫn là có thể.

Quả nhiên, Lục trưởng lão xác nhận nói: "Chỉ muốn linh thực phổ thông, không phải linh thảo?"

Văn Kiều đáp dạ, nhỏ giọng nói: "Ta muốn trồng ít linh thực."

Sau khi Lục trưởng lão nghe xong, không khỏi nghĩ đến thân thể không tốt của nàng, thời gian để tu luyện không nhiều, trồng một ít linh thực phổ thông để giết thời gian cũng không tệ.

Lục trưởng lão lập tức phái một tiểu đệ tử làm việc vặt đưa nàng đến vườn linh thảo của Văn gia.

Vườn linh thảo không lớn, chỉ khoảng một mẫu vuông, xung quanh dùng bụi gai bố trí ngũ hành trận vây lại, bên cạnh còn có một Sư Hổ thú canh giữ, đại đa số linh thảo trong vườn đều là cấp thấp, cũng không lâu năm, những loại cấp cao lâu năm cũng sẽ không trồng nơi này.

Văn Kiều nhìn sơ qua bụi gai dùng để bày trận trước tiên, đây là một loại bụi gai có thân màu đỏ, tên là gai hồng cận, cứng rắn như sắt, nếu dùng làm vũ khí cũng không tệ.

"Đây đều là linh thực phổ thông, không có tác dụng lớn gì, Tam tiểu thư, người muốn lấy bao nhiêu?" Tiểu đệ tử sai vặt chỉ vào một bụi linh thực sinh trưởng bên cạnh bụi gai hỏi.

Nói là không có tác dụng gì, kì thực có thể mang theo linh khí sinh trưởng, đã là một loại cây cỏ phi thường, tự nhiên sẽ có tác dụng khác.

Văn Kiều chọn năm cây, đều là những linh thực không có tên, có thể trong mắt người tu luyện, chúng bất quá chỉ là một ít cỏ dại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!