Chương 37: Ninh ca ca thật lợi hại!

"Kẽo kẹt ~ kẽo kẹt ~ "

Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều đồng thời quay đầu, nhìn về phía thỏ yêu, chẳng biết lúc nào nó đã gặm lấy đoạn Thạch Kim Mãng mài răng, âm thanh kẽo kẹt chói tai thật sự khiến người ta khó mà chịu được.

"Văn thỏ thỏ, đừng cắn, cẩn thận răng của ngươi."

Thỏ yêu ngẩng đầu nhìn nàng, khoe hai viên răng cửa lớn cho nàng xem, chứng minh răng thỏ của mình vẫn còn rất tốt.

Lại nhìn đoạn Thạch Kim Mãng bị yêu thỏ dùng để mài răng, lưu lại dấu răng hết sức rõ ràng, có thể thấy được lực cắn của răng thỏ biến dị đáng sợ bao nhiêu, phải biết đoạn Thạch Kim Mãng này đã được Văn Kiều tăng lên tới cấp bảy, độ cứng rắn cao hơn một tầng.

Ninh Ngộ Châu bồng Văn thỏ thỏ lên nhìn răng của nó, hài lòng nói: "Không tệ, xem ra khoảng thời gian này ăn linh đan không uổng phí."

Văn Kiều run lên, rất nhanh liền kịp phản ứng, cao hứng hỏi: " Có phải thực lực của Văn thỏ thỏ đã mạnh lên hơn rồi?"

Tại Lân Đài Liệp cốc, Văn thỏ thỏ vẫn chỉ là một con thỏ yêu biến dị cấp sáu, trong khoảng thời gian này đi theo bọn họ, ngoại trừ gặm linh đan, cũng không thấy nó làm chuyện gì, cộng thêm bề ngoài của nó vô cùng có tính lừa gạt, Văn Kiều cũng không chú ý tới, bất tri bất giác Văn thỏ thỏ vậy mà đã lên cấp.

Nếu không lên cấp, làm sao nó có thể cắn được dây mây Thạch Kim Mãng cấp bảy?

Ninh Ngộ Châu gật đầu, khẳng định nói: "

"Thời gian này nó ăn không ít linh đan, cái gì cũng dám ăn, may mắn tinh thần và thể xác yêu thú không giống với người tu tiên, cường hãn hơn, năng lực tiêu hóa cũng mạnh, không lo ăn nhiều ít linh đan, trong thân thể sẽ không tích lũy đan độc giống người tu tiên. Huống chi con thỏ này là yêu thú biến dị, bản thân đã lợi hại hơn so với yêu thú bình thường, ăn nhiều linh đan như vậy, tích tụ đều có thể đắp lên một tầng thực lực."

Cho nên, hiện tại Văn thỏ thỏ đã là yêu thú cấp bảy, tương đương với người tu tiên ở cảnh giới nguyên không.

Văn Kiều sợ hãi thán phục, nâng Văn thỏ thỏ lên dò xét một lát, nói ra: "Nguyên lai là như vậy, Văn thỏ thỏ ngươi thật lợi hại."

Yêu thỏ gọi vài tiếng ô ô với nàng, bộ dáng tỏ ra khả ái.

"Ngươi phải cám ơn ca ca, nếu không phải trong khoảng thời gian này ca ca cố gắng luyện đan cho ngươi ăn, ngươi cũng không thể lên cấp nhanh như vậy, phải cám ơn ca ca thật tốt, biết không?" Văn Kiều nghiêm túc nói.

Văn thỏ thỏ kêu chi chi vài tiếng, sau đó nhảy đến trước mặt Ninh Ngộ Châu, nằm nhoài ra đó.

Ninh Ngộ Châu: "Nó đang làm gì vậy?"

Văn Kiều: "Àh, nó để chàng tùy ý sờ, xem như cám ơn linh đan của chàng."

Ninh Ngộ Châu kém chút nữa đã không thể duy trì được nụ cười trên mặt, cong ngón tay lên gõ vào trán thỏ yêu, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Ăn nhiều linh đan của ta như vậy, sờ một chút lông liền có thể bỏ qua sao? Cái này không thể được!"

Văn thỏ thỏ lật người, lộ ra cái bụng xù lông, chăm chăm nhìn hắn.

"Xoay người cũng vô dụng."

Văn thỏ thỏ luống cuống, đành phải nhìn qua Văn Kiều.

Văn Kiều tỏ vẻ lực bất tòng tâm, "Những linh đan kia là ca ca ngươi luyện, ngươi nhìn tỷ tỷ cũng vô dụng, ta không giúp được ngươi."

Cho sờ và giả ngây thơ đều vô dụng, thật làm khó xử thỏ thỏ.

Văn thỏ thỏ móc móc má túi, móc ra một viên linh đan, nhịn đau đưa tới.

Ninh Ngộ Châu vẫn là cự tuyệt, đồng thời vô cùng ghét bỏ, "Linh đan này vốn chính là ta luyện, ngươi lấy nó để cám ơn có ý gì? Huống chi... Đây còn là móc ra từ trong miệng của ngươi, bẩn cỡ nào." Sau đó nghiêm túc cảnh cáo Văn Kiều, "Không cho phép ăn linh đan móc ra từ miệng nó."

Văn Kiều rất ngoan ngoãn nghe lời mà đảm bảo, " Đã biết, ca ca yên tâm đi."

Ninh Ngộ Châu: "... Có thể đừng gọi ta ca ca hay không?" Vậy sẽ để hắn có cảm giác kỳ quái.

"Được ca ca, biết ca ca."

Ninh Ngộ Châu: "..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!