Trong lúc ngủ mê, cổ họng bỗng nhiên thấy ngứa, không thể khống chế mà ho khan.
Văn Kiều cũng giống ngày thường, bị ho tỉnh.
Nàng cuộn người, che miệng ho, thân hình gầy yếu chôn trong mền vì ho khan mà run lên, tiếng ho vang lên từng đợt.
Thân thể nàng vì ho khan mà càng rung đến lợi hại, một bàn tay đặt lên lưng nàng, vỗ về nhè nhẹ.
Cơn ho dần dần giảm đi, Văn Kiều mở to hai mắt, lông mi dày rậm run rẩy như hai cánh bướm, nàng quay đầu nhìn về phía người vỗ lưng cho mình, vẻ mặt có chút ngơ ngác, giống như còn chưa thanh tỉnh.
"Khá hơn chút nào không?"
Nàng sững sờ gật đầu, người vẫn ngây ngốc.
Nam tử khoác trên người bộ trường bào màu xanh nhạt, vạt áo trước ngực hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và nửa hình xăm chữ phiến trên lồng ngực, tóc dài đen nhánh mềm mại xoã ở trước ngực, vài sợi nằm trong vạt áo, làm nổi bật lên làn da trắng nõn như ngọc. (Hình xăm chữ phiến:
- hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác)
Khuôn mặt tuấn mỹ vui vẻ ấm áp, như cơn gió sớm nhẹ nhàng, xoa dịu lòng người.
"Sáng sớm tốt lành A Xúc, muốn thức dậy chưa?" Ninh Ngộ Châu hỏi.
Văn Kiều gật nhẹ đầu, nhớ tới ngày hôm qua nàng đã kết hôn, gả cho Thất Hoàng tử Đông Lăng Quốc, nơi đây đã không phải là Cấp Thủy Viện ở Văn Gia.
Ninh Ngộ Châu cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy, vô cùng ôn nhu, cảm giác này không giống như hắn đối với mọi người.
Sau khi Văn Kiều nhìn hắn hồi lâu, ngồi ở trên giường, đem ngón tay giấu trong tay áo rộng thùng thình, nhỏ giọng hỏi: "Có thể kêu Liên Nguyệt đi vào không? "
Ninh Ngộ Châu cười ra tiếng, đứng dậy đi ra sau tấm bình phong thay y phục, sau đó ra ngoài gọi người.
Một lúc sau, Liên Nguyệt cùng mấy thị nữ tiến vào, hầu hạ nàng rửa mặt thay y phục.
Khi đã ăn mặc chỉnh tề xong, Văn Kiều được thị nữ dẫn đến phòng khách dùng bữa, liền thấy Ninh Ngộ Châu đã ngồi ở đó.
Trên bàn bày đầy linh thực, đều là dùng nguyên liệu nấu ăn ẩn chứa linh lực chế biến, không chỉ có linh lực phong phú, hương vị còn rất ngon, nguyên liệu nấu ăn bình thường không thể nào so sánh được.
Ninh Ngộ Châu kêu nàng ngồi xuống, đem một chén cháo tử linh đặt tới trước mặt nàng, cũng gắp một cái bánh bao bí đỏ để vào trong đĩa phía trước.
"Ăn đi, xem thử có hợp khẩu vị hay không." Hắn ấm giọng nói, giọng điệu đặc biệt ôn nhu.
Tất nhiên là hợp.
Một bàn đồ ăn này được đầu bếp dùng đa dạng cách nấu, ngay cả gia chủ của Văn Gia to lớn cũng không thể hưởng dụng xa xỉ như vậy, có thể thấy được Ninh thị giàu có cỡ nào, ngay cả một hoàng tử không thể tu luyện cũng xa xỉ như vậy.
Đương nhiên, theo Văn Kiều suy đoán, hẳn là vì Thành Hạo Đế thương yêu hắn, nên có thứ tốt gì cũng đưa đến phủ Thất Hoàng tử.
Văn Kiều ăn không nhiều lắm, thấy no liền ngừng đũa.
Ninh Ngộ Châu hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
"Không phải, ăn rất ngon, chỉ là sức ăn của ta không lớn." Văn Kiều giải thích, trong lòng vô cùng cảm tạ sự quan tâm của hắn, bất quá nàng cảm thấy, giống như hắn hận không thể lập tức đem nàng nuôi thành bộ dáng trắng trẻo mập mạp ngay vậy đó.
Lúc nghĩ như vậy, quả nhiên thấy nam nhân ngồi bên cạnh lộ ra vẻ tiếc nuối, thương xót nói: "Nàng ăn quá ít, những món linh thực này tính chất rất ôn hòa, ăn nhiều sẽ có ích với cơ thể."
Văn Kiều đáp dạ, cam đoan lần sau sẽ cố gắng hơn.
Ninh Ngộ Châu bị bộ dáng nghiêm túc của nàng làm cho buồn cười, muốn nói gì đó, thấy nàng ngoan ngoãn ngồi im nhìn mình, cuối cùng chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng vỗ lên bờ lưng gầy gò yếu ớt của nàng.
Sau khi dùng xong đồ ăn sáng, bọn họ liền vào cung bái kiến quốc quân của Đông Lăng Quốc, Thành Hạo Đế, và tộc nhân Ninh thị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!