Vương Diệp dùng một con d.a. o đá, tỉ mẩn gạt lớp bùn cát trên mặt nước trước mắt, tạo ra một hố nhỏ hình vuông chừng hai thước. Bên cạnh đó, cậu đào thêm một rãnh nước nhỏ, tìm những viên đá nhỏ trong hang để lát đáy hố, rồi dùng một tảng đá lớn hơn chặn miệng rãnh. Chẳng mấy chốc, hố nước bắt đầu rịn lên từng vệt nước trong veo.
Vương Diệp kéo một mảnh vải bố rách từ trên khóa gỗ xuống. Đây là thứ cậu tìm được trong khoang thuyền lớn trước đó. Cậu ném mảnh vải vào vũng nước nhỏ, dùng chân giẫm đi giẫm lại. Khi nước đục ngầu, cậu liền lấy đá múc nước ra, để dòng nước bẩn theo rãnh chảy đi.
Cứ lặp lại như thế, cho đến khi mảnh vải rách đã sạch tạm chấp nhận được, Vương Diệp cầm lấy, lau toàn thân mình một lượt, chà sạch cả muối và bụi bẩn trên người.
Sau đó, cậu lại giặt sạch vải lần nữa, rồi mang đến cho Lôi Mộc lau người.
Cậu mới tám tuổi, trong khi thằng nhóc mười tuổi như Hải Đản đã có thể chăn bò chạy tung tăng khắp đảo, cậu còn gì phải xấu hổ?
Lôi Mộc gượng ngồi dậy, ý bảo có thể tự mình lau.
Nhưng chỉ vừa cử động đôi ba lần, vết thương ở n.g.ự. c hắn lại rỉ máu, khiến Vương Diệp phải trừng mắt lườm cho mấy cái. Lôi Mộc đành ngoan ngoãn trở lại cạnh đống lửa, dựa người vào tảng đá, lấy mớ lá Tử Châu còn sót lại định nghiền nát để bôi tạm lên vết thương.
"Để em làm. Loại dược thảo này cần xử lý đúng cách." Vương Diệp cầm lấy bó lá Tử Châu, rửa sạch, rồi đặt lên một phiến đá bằng phẳng.
Cậu vẽ tay trong không khí, như thể đang mô phỏng một pháp trận. Nhưng mới được nửa chừng, dòng năng lượng đã cạn.
Đáng chết, lại quên mất thân thể hiện tại không phải cường giả cấp 99 nữa. Giờ không có tài liệu hỗ trợ, muốn vẽ pháp trận chỉ bằng tay không thì khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng… cậu còn gì có thể dùng làm chất dẫn?
Ánh mắt Vương Diệp chợt dừng lại ở cái thùng gỗ vỡ. Đúng rồi! Trong đó còn mấy con tôm tích sống.
Ban đầu định dùng cho bữa tối, nhưng giờ thì… để làm vật tế vậy.
Nam Cung Tư Uyển
Cậu lấy tôm tích ra, giả vờ tùy tiện bày chúng xung quanh phiến đá. Mỗi khi chúng định bò đi, cậu lại dùng đá nhỏ chặn lại.
Ngay sau đó, Vương Diệp dùng chính dòng nước để vẽ nên một pháp trận kỳ lạ.
Tâm trận là lá Tử Châu. Sáu điểm quanh trận chính là sáu con tôm tích.
Lôi Mộc không khỏi kinh ngạc. Đây là… ma trận?
Vẽ ma trận bằng nước? Mà cũng có thể thành công sao?
Và rồi… Vương Diệp thành công thật.
Với sinh mệnh của lũ tôm tích làm vật hiến tế, tinh hoa từ lá Tử Châu lập tức bị rút ra, lơ lửng lấp lánh giữa không trung ngay trên phiến đá.
Lôi Mộc sửng sốt, đây rốt cuộc là tiểu quái vật từ đâu chui ra thế này!?
Vương Diệp hoàn toàn không biết Lôi Mộc đang sợ hãi đến mức nào. Trong kiếp trước, cậu đã thấy sư phụ vẽ ma trận một cách dễ dàng, ngay cả khi không có vật liệu gì, cậu cũng có thể làm được. Nên hiện tại, khi cậu dùng những tài liệu đơn giản như vậy để thành công vẽ ra một ma trận, cậu chẳng thấy gì là quá đáng sợ cả.
Vương Diệp nhanh chóng lấy một chiếc lá, nhẹ nhàng chắt lấy tinh hoa màu xanh lục đậm từ tôm tích.
"Nằm xuống, đừng cử động." Vương Diệp ra lệnh cho Lôi Mộc.
Lôi Mộc không mảy may phản kháng với cách nói có phần hống hách của đứa trẻ, ngoan ngoãn nằm xuống.
Vương Diệp ngồi xổm xuống bên cạnh Lôi Mộc, nâng chiếc lá lên và từ từ đổ tinh hoa từ lá Tử Châu vào miệng vết thương của Lôi Mộc.
Ngay khi tinh hoa lạnh giá ấy vào trong miệng vết thương, Lôi Mộc cảm thấy cơn đau dữ dội bỗng nhiên giảm đi một cách rõ rệt, có lẽ là do hiệu ứng tâm lý, hoặc cũng có thể do tác dụng của loại thuốc này.
Tinh hoa lá Tử Châu không còn nhiều, và Vương Diệp đã phải tiết kiệm hết mức. Nếu như ở thời kỳ đỉnh cao của mình, cậu có thể tận dụng từng giọt tinh hoa một cách hoàn hảo, nhưng giờ đây, chỉ cần cậu có thể lấy được chút ít là đã tốt lắm rồi.
Mặc dù số lượng ít ỏi, nhưng khi tinh hoa vừa thấm vào vết thương của Lôi Mộc, m.á. u không ngừng chảy ra bỗng ngừng hẳn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!