Chương 7: Người nghèo nên phải tự cố gắng

Hải Đản nãi nãi rời hang một chuyến, ôm về một bó củi khô rồi nhóm lửa.

Ngọn lửa bập bùng xua tan đi cái lạnh ẩm và u tối trong hang đá, khiến không khí dễ chịu hơn hẳn.

Bà không chỉ dừng lại ở đó, liên tục quay về với thêm nhiều thứ. Một cuộn chiếu đan bằng lá cọ, một giỏ cá trong đó có ít thảo dược trị thương, một quả dại lớn, một ít muối gói trong lá cây, và cả một con d.a. o đá. Bà còn mang theo kim và chỉ tuy nhiên, "kim" thực ra là xương cá được mài nhọn, đầu có rãnh để móc chỉ gai thô sơ.

Vương Diệp định dùng kim chỉ khâu lại vết thương trước n.g.ự. c cho Lôi Mộc, nhưng với loại "dụng cụ" như thế này, rõ ràng là không ổn.

Hải Đản giúp trải chiếu bên cạnh đống lửa, rồi hai người cùng bà đỡ Lôi Mộc nằm xuống nghỉ.

Dù điều kiện vô cùng tạm bợ, nhưng ít nhất, hai người họ cũng đã có một chỗ yên ổn để tạm nương náu.

Bà nội của Hải Đản cũng cẩn thận sơ cứu qua các vết thương của cả hai.

Trong khi đó, Hải Đản cầm đuốc lượn một vòng trong hang để xua bớt côn trùng và muỗi.

Vương Diệp nhanh chóng nhận ra loại thảo dược bà mang đến cầm m.á. u chính là Tử Châu Diệp còn được gọi là lỏa hoa Tử Châu. Loại lá này không chỉ cầm m.á. u và hạ sốt, mà còn có thể trị ngoại thương, chấn thương, xuất huyết tử cung, viêm phổi, viêm phế quản, viêm amidan và cả phong thấp. Đối với cả cậu lẫn Lôi Mộc, đều rất hữu dụng.

"Lá này cứ dùng đá đập dập ra, chỗ nào chảy m.á. u thì đắp lên. Dân trên đảo ai bị thương cũng dùng nó, hiệu quả rất tốt." Bà lão vừa bôi thuốc vừa cẩn thận dặn dò. Trong mắt bà, Tử Châu Diệp chính là loại thảo dược thần kỳ trên đảo, mặc dù ở đây họ chỉ gọi nó đơn giản là "cầm m.á. u thảo".

Trong đầu Vương Diệp chợt hiện lên hàng loạt phương thuốc liên quan đến Tử Châu Diệp. Dùng tươi thì đập nát đắp lên da, nếu dùng cho bệnh nội thì cần nấu thành thuốc hoặc kết hợp với dược liệu khác để tăng hiệu quả. Nếu có kỹ thuật tinh luyện, còn có thể chế thành hoàn dược.

Kiếp trước, cậu từng theo một vị sư phụ tinh thông thuật luyện dược, có thể chiết xuất tinh hoa từ dược liệu, rồi dung hợp với các thành phần khác để chế ra thuốc có hiệu quả vượt trội. Vương Diệp cũng học được bộ kỹ năng ấy. 

Cậu tính đợi khi Hải Đản và bà nội rời đi, sẽ trích lấy tinh hoa từ số Tử Châu Diệp này để dùng.

"Loại dược thảo này cháu biết, rất hữu ích. Tốt nhất trên đảo nên bảo tồn và trồng thêm, giống này không kén đất, chỉ cần trồng là mọc được." 

Vương Diệp thuận miệng nhắc nhở. Dù cậu không còn bận tâm đến việc thiếu hụt nhân quả, nhưng nếu có thể thuận tay kết thúc ân tình, thì cũng chẳng ngại nói thêm đôi ba lời.

Hải Đản nãi nãi chẳng mấy hiểu biết về việc trồng trọt, nên Vương Diệp tỉ mỉ giảng giải lại một lượt.

"Vậy ra chỉ cần nhặt cành rơi rồi cắm xuống đất là mọc à?" Bà ngạc nhiên hỏi.

Vương Diệp gật đầu: "Nếu trước đó có thể chôn xương cá, xương thú vào đất, rồi năm sau mới trồng thì cây sẽ mọc càng tốt."

Cách làm quá đơn giản, bà gật đầu nhớ kỹ.

Có lẽ vì được Vương Diệp truyền dạy kiến thức, thái độ của bà với cậu và Lôi Mộc trở nên thân thiết hơn hẳn, lời nói cũng mang theo chút ân cần trìu mến.

"Xem ta kìa, nói mãi không ngớt. Các cháu chắc cũng đói rồi? Quả này chỉ cần bổ ra, lấy bột bên trong thêm chút nước nấu lên là ăn được. Cũng có thể làm bánh. Chỉ tiếc nhà ta chỉ có một cái nồi, nếu cháu cần thì để Hải Đản ra bãi biển tìm một tảng đá lõm mà dùng tạm. Còn hồ lô thì không cho được đâu, nhà ta cũng chỉ có cái đó.

Năm xưa còn là thủy thủ trên tàu tặng đấy. Nhưng cháu có thể dùng vỏ quả làm gáo, hoặc tìm khúc gỗ tự đục một cái."

Bà lão vừa nói vừa chuẩn bị mọi thứ. Bà không mang đến cho Vương Diệp và Lôi Mộc nhiều đồ, nhưng lại cho họ thứ quý giá nhất: kiến thức sinh tồn.

Bà chỉ cho Vương Diệp biết chỗ nào có củi khô, chỗ nào nhóm lửa được, khu rừng nào có rau dại và quả ăn được, mảng rừng nào mọc nhiều dược thảo, khu vực nào có thú dữ cần tránh, vùng biển nào có thể lặn xuống, vùng biển nào tuyệt đối không được bén mảng tới…

Sau đó, theo lời nhờ vả, bà giúp Vương Diệp nẹp lại cánh tay trái bị gãy bằng cành cây thẳng, rồi dùng dây leo mảnh buộc chặt lại.

Trên hòn đảo này, gần như không có điều kiện chữa bệnh nào ra hồn. Dân đảo nếu bị thương hay lâm bệnh phần lớn đều phải tự xoay xở. Hải Đản nãi nãi đã quá quen với những ca gãy xương như vậy. Tuy không biết nắn xương hay định vị cốt, nhưng trói cố định bằng cành cây thì bà làm rất nhanh và gọn gàng.

Còn Vương Diệp, cậu không chỉ biết nẹp xương mà còn rất thành thạo, kỹ thuật chính xác như người từng trải. Chỉ có điều, bà cháu Hải Đản chưa từng thấy ai giỏi hơn nên cũng không nhận ra gì đặc biệt. Nhưng Lôi Mộc thì biết chứ. Anh nhìn cách cậu nhóc xử lý dược liệu, hiểu thuốc, lại suy đoán không chừng đây là học trò của một vị dược sư nào đó.

"Khá lắm. Nhìn con còn nhỏ tuổi, mà giỏi hơn cả thằng Hải Đản nhà ta." Hải Đản nãi nãi xoa mái tóc ngắn của Vương Diệp đầy yêu thương.

Vương Diệp chợt nhận ra bà Hải Đản thật sự nhiệt tình và tử tế hơn hẳn những người ở thôn Hải Câu kiếp trước cậu từng gặp. Nhưng nghĩ kỹ lại, khi đó dân làng đều từng bị bọn tội phạm từ đảo bên kia tấn công tàn bạo, nên mới dè chừng, ghét bỏ người ngoài đến vậy.

Vết thương trước n.g.ự. c của Lôi Mộc khá phức tạp. Hải Đản nãi nãi lẩm bẩm rằng nếu không tìm được dược sư từ đảo bên kia, thì cũng chỉ có thể tự nấu thuốc thô mà uống, có sống được hay không thì phải xem… số mạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!