Chương 6: Đỉnh núi Thạch động

Hải Đản vừa chạy lon ton theo sau ông nội, nhưng chỉ chốc lát sau đã lén quay lại.

Vương Diệp chớp chớp mắt nhìn cậu.

Hải Đản ngồi xổm xuống trước mặt cậu, gãi gãi má, khuôn mặt nhỏ xíu đầy vẻ áy náy:

"Nhóc đừng giận ha. Trước kia ông nội tôi cũng từng cứu một người bị sóng đánh trôi dạt vào bờ. Người kia cũng nói sẽ báo đáp, nhưng cuối cùng không những chẳng cảm ơn, mà còn trộm luôn chiếc thuyền duy nhất của ông tôi."

Vương Diệp thầm mắng: Không biết là lão tiền bối vô lương tâm nào, rõ ràng người ta trồng cây cho đời sau hưởng, mà ông lại đào luôn gốc rồi bỏ đi, hại cả hậu bối. Đừng để ta biết là ai!

"Ông nội vì không có thuyền, nên năm đó không cưới được Thủy Hoa nãi nãi – người đẹp nhất thôn. Mãi đến già mới cưới được nãi nãi tôi. Trong thôn ai cũng biết chuyện đó. Nãi nãi giận lắm, thường xuyên cãi nhau với ông nội. Dạo trước, Hải Thạch gia gia làm tặng Thủy Hoa nãi nãi một chuỗi vòng cổ vỏ sò. Bà ấy liền mang đi khoe, làm nãi nãi ta tức quá mà khóc cả buổi, nói ông nội cả đời chưa từng tặng bà ấy món gì ra hồn."

Hải Đản thở dài một tiếng thật dài, nghiêm trang như thể ông cụ non đang kể chuyện nhân sinh, rồi tiện mồm "bán sạch" gốc gác nhà mình.

Hài tử à, đúng là cháu ruột ông nội ngươi đấy!

Vương Diệp đảo mắt một cái, tiện tay ném con cua đang cầm xuống, lục trong thùng gỗ ra một chiếc nhẫn có đính đá đỏ, nhét vào tay Hải Đản:

"Nếu cậu chịu giúp tôi, tôi nhất định sẽ báo đáp. Cậu mang chiếc nhẫn này tặng cho nãi nãi, bà nhất định sẽ rất vui. Coi như đây là tiền nước và tiền công cậu giúp tôi khi nãy."

Nam Cung Tư Uyển

Hải Đản cầm lấy chiếc nhẫn đính đá đỏ, ngắm nghía mãi. Cậu nhóc hoàn toàn không hiểu giá trị món đồ này, chỉ thấy lạ và đẹp. Trong thôn Hải Câu chẳng ai đeo nhẫn, cùng lắm là mấy chuỗi vòng cổ vỏ sò hay vòng hoa, mà mấy thứ đó cũng chỉ đeo chơi chứ ai lại mang lúc làm việc?

Nghe nói món này có thể khiến bà nội vui, Hải Đản tưởng là đồ chơi giống vòng cổ, không đáng giá là bao, bèn cẩn thận cất vào người.

Một luồng nhân quả chi lực liền bị Vương Diệp âm thầm hấp thu.

Thấy cậu nhóc không mấy để tâm, Vương Diệp sợ nó làm mất hoặc đem đi đổi linh tinh, liền nhắc khéo:

"Chiếc nhẫn đó ít nhất cũng đáng giá ba đồng bạc, năm đồng bạc cũng bán được đấy."

Đừng nhìn ba đồng bạc mà khinh — Vương Diệp thì chẳng buồn ngó tới, nhưng với Hải Đản, thậm chí đến cả tiền đồng còn hiếm khi được chạm vào, ba đồng bạc chính là một khoản lớn rồi.

"Nhóc thật sự muốn tặng món đồ quý giá này cho tôi à?" Cậu bé Hải Đản siết chặt chiếc nhẫn trong tay, vẻ mặt căng thẳng, giọng run run hỏi.

Vương Diệp gật đầu, giọng vang lên kiên quyết, như chuông ngân giữa trời xanh:

"Tôi – Vương Diệp – ân nghĩa có qua, ắt có lại."

Hải Đản mím môi, để lộ một hàng răng trắng 

nhỏ xíu nổi bật trên làn da rám nắng:

"Tôi có thể giúp nhóc dựng lều!"

"Chưa vội," Vương Diệp xua tay, "Trước tiên cậu giúp tôi tìm chỗ nào tránh được gió biển cái đã. Ở đây mà dựng lều, gió thổi bay sạch."

"Ờ ha! Nhóc chờ một chút, để tôi nghĩ xem…"

Hải Đản chợt nhớ ra một chỗ rất ổn, nhưng liếc nhìn Vương Diệp rồi quay sang thiếu niên vẫn đang hôn mê, trong lòng biết ngay — hai đứa nhỏ, mà một đứa còn đang bị thương, thì di chuyển người lớn như thế kia căn bản là chuyện không thể.

"Tôi về tìm bà nội trước đã," Hải Đản nói rồi đưa luôn cái hồ lô đựng nước cho Vương Diệp mượn tạm.

"Khoan đã, cậu có thể mang giúp tôi ít kim chỉ không?"

"Để tôi hỏi bà nội thử!" Dứt lời, Hải Đản đã xoay người chạy biến, đôi chân trần nhỏ xíu vút qua như cơn gió, nhanh đến mức nhìn mà thấy hoa mắt.

Vương Diệp cầm lấy hồ lô đi về phía suối. Dù bị thương, cậu vừa hấp thu được một ít lực lượng nhân quả, nên đi một đoạn ngắn vẫn có thể gắng gượng được. Thương tích của cậu nặng đến mức người thường đã nằm liệt không nhúc nhích, chỉ cần động đậy thôi cũng đau đến muốn chết. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!