Chương 5: Nhóc Hải Đản

"Sao rồi? Vừa nãy cậu có phải xô xát với hai huynh đệ nhà Sa Ngư không?"

Cậu bé đầu tiên phát hiện ra bọn họ lúc trước đã quay trở lại, trong tay còn cầm một cái hồ lô bằng gáo dừa.

Vương Diệp lặng lẽ giấu con d.a. o vỏ hàu đi, đơn giản đáp:

"Một trong hai người đó định trộm thùng gỗ của tôi, bị tôi phát hiện nên tôi cắt nó một nhát. Sau đó, anh nó tới, cả hai định ném tôi và anh tôi xuống biển."

"Cho cậu nước ngọt này." Cậu bé đưa chiếc hồ lô gáo cho Vương Diệp, vừa bĩu môi vừa nói:

"Cậu nhắc đến chắc chắn là Hà Tử rồi. Tên đó chẳng tử tế gì đâu! Cả thôn này ai cũng ghét nó. Còn anh nó, Sa Ngư, cũng ngang ngược y như vậy. Đừng để ý đến bọn họ. Các cậu là do cả thôn cùng nhau cứu lên, muốn ném các cậu xuống biển thì cũng phải được thôn trưởng đồng ý mới được."

Vương Diệp nhận lấy hồ lô, trước tiên đưa lên ngửi thử, không phát hiện mùi vị gì lạ, liền chậm rãi đưa lên miệng uống.

Cậu uống rất từ tốn, không giống kiểu người khát khô họng sẽ tu ừng ực cho thỏa. Mỗi ngụm nước, cậu đều ngậm lại trong miệng một chút rồi mới nuốt xuống từng chút một.

Uống được nửa hồ lô, cậu để phần còn lại bên miệng thanh niên, nhẹ nhàng đỡ đầu anh ta dậy, nghiêng hồ lô cho nước chảy ra.

Dù còn hôn mê, nhưng khi môi chạm vào dòng nước ngọt, thanh niên vẫn theo bản năng mở miệng, nuốt xuống từng ngụm.

Cậu bé thấy cả hai vẫn chưa uống đủ, liền quay người chỉ về phía rừng bên bờ:

"Bên kia có một con suối nước ngọt, bọn tôi mỗi lần đến đây đều lấy nước uống từ đó."

"Cảm em trai nhiều nhé." Vương Diệp mỉm cười.

"Ai mà là em trai? Gọi tôi là anh mới đúng, rõ ràng nhóc nhỏ hơn tôi mà!" Cậu bé lập tức phản bác, vẻ mặt không phục.

Vương Diệp bỗng nhiên hỏi: "Cậu có muốn dạy dỗ hai huynh đệ đó không?"

Cậu bé ngớ người: "Ai cơ?"

"Sa Ngư và Hà Tử." Vương Diệp đáp, ánh mắt hơi nheo lại.

Cậu bé lập tức đáp:

"Dĩ nhiên là muốn chứ!"

Trước đây Hà Tử cũng từng bắt nạt cậu, tức đến mức cậu phải kéo người nhà sang tận nơi kiện cáo. Kết quả là Sa Ngư kéo tới gây rối, chuyện rốt cuộc chẳng đến đâu, Hà Tử chẳng những không bị dạy dỗ mà vẫn cứ tiếp tục như cũ.

Từ lần đó, chỉ vì cậu dám đi méc người lớn, Hà Tử liền âm thầm gây chuyện, thường xuyên tìm cách quấy rối gia đình cậu. Tuy không dám làm gì quá đáng, nhưng vẫn cứ lén trộm vài con cá mặn hay lấy đi ít củi, đôi khi còn nhân lúc không ai chú ý mà đẩy cậu ngã lăn ra đá ngầm sau thôn.

Lần đó ngã rất nặng, tay bị bầm tím, sưng vù suốt thời gian dài. May mà không gãy xương, nếu không nhà cậu nhất định không tha cho nó.

Gia đình cậu đã vài lần tìm cách bắt nó, nhưng đều không thành. Mặc dù ai cũng biết là do Hà Tử làm, nhưng không có bằng chứng thì chẳng thể nhờ thôn trưởng xử lý được.

Bà nội tức quá, liền chạy khắp thôn kể lể, bảo mọi người cẩn thận đám trộm vặt với mấy tên chuyên bắt nạt trẻ con. Thế là Sa Ngư trả đũa, hễ đi đánh cá mà anh ta cầm lái, liền không cho hai anh trai của cậu bé được lên thuyền lớn cùng đi nữa.

Thế là nhà cậu và hai anh em kia thành kẻ thù không đội trời chung.

Vương Diệp nhàn nhạt nói:

"Vậy cậu giao chuyện này cho tôi. Tôi có thể giúp cậu dạy dỗ bọn họ."

Cậu bé nhìn Vương Diệp, không giấu nổi nghi ngờ. Cậu vốn không tin tên nhóc trước mặt, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả mình, lại có bản lĩnh gì.

Cậu còn tốt bụng cảnh báo:

"Sau này nếu thấy hai huynh đệ đó, nhóc nên tránh xa một chút. Hà Tử thì chẳng đáng sợ, nhưng Sa Ngư thì khác, anh ta khỏe lắm, đánh người rất đau. Các người mà đắc tội với bọn họ thì ở trong thôn sống sẽ khó lắm đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!