Chương 20: (Vô Đề)

Vương Diệp và Lôi Mộc ngủ một mạch suốt cả ngày lẫn đêm.

Việc khiến trưởng thôn và trong thôn đều hoảng sợ. Họ định đánh thức hai dậy, nhưng nhớ đến lời dặn của Vương Diệp nên đành thôi. Sau đó, trưởng thôn gọi Hắc Trư nãi nãi, hiểu về thảo dược nhất trong thôn đến xem tình hình của hai .

Hắc Trư nãi nãi tuy là dược sư chính quy, nhưng bà khám bệnh cho dân làng quanh năm suốt tháng, nên cũng chút kinh nghiệm. 

Bà đơn giản xem qua thể hai , : "Chắc là chỉ đang ngủ thôi, gì đáng lo."

Trưởng thôn cũng kể cho bà chuyện về loại bùn thuốc .

Hắc Trư nãi nãi cầm lên một ít hải bùn, ngửi ngửi, còn l.i.ế. m thử, đó lắc đầu chắc:

"Ta cũng thứ dùng thuốc . bao đời nay trong thôn sống ở hòn đảo , từng trong cái hang đó bùn thể chữa bệnh. Hai ngoài khi đang lừa gạt chúng cũng nên."

Sắc mặt Hải Nhai trầm xuống.

Còn Hải Đản thì phản ứng dữ dội hơn. Đứa trẻ nhỏ vui, lập tức cãi :

"Tiểu Diệp bao giờ lừa ! Chính cũng bôi loại bùn lên tay !"

Hắc Trư nãi nãi vẫn mấy tin tưởng, lẩm bẩm:

"Đứa nhỏ còn nhỏ xíu, chắc chỉ sáu, bảy tuổi thôi. Dù theo học dược sư nữa thì cũng học bao lâu? Ta chỉ sợ nó hiểu chuyện, bày bừa thôi. Với bùn dơ lắm, mà dùng thuốc ?"

Hải Đản tức giận chống nạnh:

"Thế bà dùng tro phân với đáy nồi đen để cầm m.á. u cho ?"

"Chuyện đó giống ? Đó là kinh nghiệm tổ tiên truyền qua bao đời, chứng thực !" Hắc Trư nãi nãi đáp.

"Hải Đản, im miệng!" ông nội Hải Đản quát lớn.

Bà nội Hải Đản cũng kéo cháu , bảo nó đừng cãi nữa. Dân làng nếu bệnh thương đều nhờ đến Hắc Trư nãi nãi, thể dễ dàng đắc tội. Huống chi, bà cũng chỉ là cẩn thận, ác ý.

"Đừng giận Hải Đản nữa. Được , đợi hai tỉnh , hỏi rõ ràng là thôi. Với , chuyện thế cũng thể dối . nhớ trong thôn cũng nhiều phong thấp, thể thử bôi loại hải bùn xem . Hơn nữa, chính hai cũng đang thương, nếu họ thể dùng bùn đó tự chữa lành thì chẳng chứng minh lời họ là thật ?" trưởng thôn hòa giải.

Lúc , Thuyền Miêu cũng chen :

"Cha phong thấp nặng lắm. Để lát nữa lấy một thùng bùn về cho ông thử xem."

Thuyền Miêu chẳng hề sợ hải bùn độc, rằng, lập tức bôi luôn lên tay như một đứa trẻ tò mò.

Trưởng thôn thì ghé tai dặn Hắc Trư nãi nãi:

"Hắc Trư nãi nãi, chuyện mắt xin bà đừng kể ngoài."

Hắc Trư nãi nãi cũng chuyện nặng nhẹ, gật đầu đáp:

"Ta hiểu , và cháu gái cũng sẽ với ai ."

Hải Đản thì lẩm bẩm một câu như để tự khẳng định:

"Tiểu Diệp nhất định lừa ."

Ông nội của Hải Đản nên gì với đứa cháu . Mới ở bên bé ngoài bao lâu, mà lòng nó nghiêng hẳn về phía .

Trưởng thôn vỗ vỗ cánh tay nhỏ của Hải Đản, khích lệ:

"Nếu loại bùn thực sự là thuốc , thì tiểu tử nhà ngươi lập công lớn đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!