Chương 18: (Vô Đề)

Tân Thủ thôn quả nhiên nơi nơi đều cất giấu điều bất ngờ, chỉ là xem ngươi có con mắt để phát hiện hay không.

Tất nhiên, càng cần có kiến thức phong phú.

Nếu không nhờ kiếp trước sư phụ đã giúp cậu xây dựng nền tảng vững chắc về dược học, nhiều kiến thức đến nay cậu vẫn còn nhớ rõ ràng, thì giờ phút này dù có nhìn thấy bùn đen này, cậu cũng chưa chắc đã nhận ra được điểm đặc biệt.

Cậu từng ngửi qua mùi bùn tương tự, cũng từng thấy qua.

Chính sư phụ cậu từng dùng loại bùn đen này để trị thương cho Lôi Mộc và cả cậu.

Con mắt của Lôi Mộc tuy lợi hại, nhưng cũng không phải vạn năng. Loại bùn này tuy có năng lượng, nhưng năng lượng lại thấp và rất ôn hòa, thuộc dạng dễ bị Lôi Mộc bỏ qua.

Vương Diệp ban đầu còn ôm tâm lý "người không phạm ta, ta không phạm người". Chỉ cần người bên kia hang đá không tới gây phiền phức, cậu cũng sẽ không chủ động dây vào. Nhưng sau khi thấy đống bùn đen này, ý nghĩ của cậu lập tức thay đổi.

"Được rồi, đống bùn kia có gì hay mà xem chứ? Mau vô ăn sáng đi, đói muốn ch·ết rồi." Hải Đản xách giỏ cá chạy vào trong hang.

Hai huynh đệ Hải Đản và Hải Nhai từ sáng sớm đã ra biển bắt hải sản, đến giờ vẫn chưa ăn gì.

Vương Diệp đứng dậy.

Thiếu niên ít nói Hải Nhai bỗng mở miệng: "Đống bùn đen đó có gì đặc biệt sao?"

Vương Diệp liếc nhìn Hải Nhai với ánh mắt khen ngợi, thiếu niên này thông minh hơn nhiều so với đứa em ngốc của hắn: "Ăn sáng xong, chúng ta qua bên kia hang đá xem thử."

Thạch nồi đun nước cực kỳ chậm, nên buổi sáng bốn người đều ăn cá nướng, đến khi ăn xong thì nước trong thạch nồi mới bắt đầu sôi, vừa vặn uống để làm ấm bụng.

Sau bữa sáng, Hải Đản hào hứng định cùng Vương Diệp đi xem xét.

Hải Nhai nắm cổ đệ đệ kéo lại, lạnh nhạt nói: "Ngoan ngoãn ở lại."

Hải Đản kêu la om sòm: "Nãi nãi nói là bảo em dẫn Tiểu Diệp đi vào rừng hái dược thảo!"

Hải Nhai không thèm phân trần, lạnh lùng nói: "Em ở lại, chăm sóc Lôi đại ca."

Hải Đản tức đến nhảy dựng lên, gương mặt đầy khát khao nhìn về phía Vương Diệp như mong cầu được giúp đỡ.

Vương Diệp nhìn lên trời, cậu không muốn dính vào loại chuyện "giao lưu tình cảm huynh đệ" này.

Lôi Mộc thấy vậy thì buồn cười, vẫy tay gọi Hải Đản: "Hải Đản, lại đây, có muốn nghe kể chuyện không?"

Hai mắt Hải Đản lập tức sáng lên, như cún con chạy ngay tới ngồi xổm bên cạnh Lôi Mộc: "Muốn chứ! Lôi đại ca kể cho em nghe chút về thế giới bên ngoài đi!"

Vương Diệp không muốn Lôi Mộc quá mệt, liền dặn dò Hải Đản không được làm phiền huynh ấy quá.

Lôi Mộc cười không ngừng. Thằng bé này thực sự có chút dáng vẻ của tiểu quỷ quấn người, nhưng lại khiến người khác thấy thương.

Hải Đản đẩy m.ô.n. g Vương Diệp một cái: "Biết rồi, nhóc đi nhanh lên."

Vương Diệp hừ một tiếng, thầm nghĩ đứa nhỏ này thay lòng đổi dạ thật nhanh, vừa rồi còn khóc lóc đòi đi cùng, giờ có chuyện để nghe liền lập tức vứt hắn sang một bên.

"Chúng ta đi thôi!" Vương Diệp xách cái thùng gỗ nứt, bên trong để mấy cái bát gỗ mà nhà Hải Đản đưa cho, mang theo một cây gậy gỗ đầu nhọn rồi rời khỏi hang.

Hải Nhai xoa đầu thằng em ngốc của mình một cái rồi đuổi theo Vương Diệp.

Vương Diệp đi về phía vách đá mà lúc nãy phát hiện dấu giày.

Hải Nhai thấy cậu không đi theo lối mòn vào rừng mà lại men theo đường nhỏ xuống dưới liền thấy không đúng, lập tức chạy theo hỏi: "Em đi đâu vậy? Không đi hái thuốc sao?"

Vương Diệp chỉ về phía huyệt động bên vách đá: "Tới đó xem một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!