Chương 17: (Vô Đề)

Nói thì có vẻ dài dòng, nhưng thực ra Vương Diệp chỉ mất chưa đầy mười lăm phút để quay về địa cầu rồi lại trở lại.

Nhặt lên khúc gỗ và sợi dây leo rơi trên mặt đất, Vương Diệp không nhịn được mà lại một lần nữa tra hỏi GM của trò chơi:

"Nếu địa cầu cũng được tính là một bản đồ trong trò chơi, vậy tại sao ta lại không thể mang đồ vật từ hai bên qua lại?"

[ Bởi vì địa cầu thuộc loại bản đồ phi thường quy, khoảng cách giữa nó và các bản đồ thường quy là cực kỳ xa. Việc truyền vật phẩm giữa bản đồ thường quy và phi thường quy cần dựa trên giá trị năng lượng tiềm ẩn trong vật phẩm để tính toán, đồng thời sẽ tiêu hao thêm một lượng điểm kinh nghiệm nhất định. Vì vậy, mặc định mỗi lần truyền tống đến bản đồ phi thường quy chỉ có thể đưa bản thân người chơi đi, nếu người chơi có yêu cầu mang theo vật phẩm, xin vui lòng ghi chú rõ khi truyền tống, phần kinh nghiệm tiêu hao sẽ được tính riêng. ]

Vương Diệp: "… Sao chuyện này lại không nói cho ta biết sớm?"

[ Ngài không hỏi. ]

Vương Diệp ôm ngực, cảm giác như bị đau tim dội ngược: "… Là lỗi của ta, ai bảo ta không hỏi chứ!" Má nó, cậu thật sự muốn đ.ấ. m người một trận.

Dù giờ đã biết việc có thể mang đồ vật giữa hai thế giới là có thể thực hiện, nhưng Vương Diệp cũng không thể vì chuyện nhỏ đó mà lại chạy về địa cầu thêm một chuyến. 

Dù sao thì mỗi lần qua lại đều tiêu tốn điểm kinh nghiệm, mà số kinh nghiệm cậu tích lũy được cũng không nhiều, cậu còn đang trông mong tiết kiệm được chút nào hay chút nấy để nhanh chóng thăng cấp.

Không thăng cấp thì làm sao cậu có thể sử dụng được lực lượng nhân quả để mở khóa những kỹ năng ngoài bốn kỹ năng cơ bản đây?

Nằm trong hang đá, Lôi Mộc nghe tiếng bước chân và hơi thở quen thuộc tiến lại gần thì bật cười trêu chọc: "Anh còn tưởng em bị hải âu tha đi rồi chứ."

Thính lực của Lôi Mộc tuy không bằng thị lực của anh, nhưng vẫn nhạy bén vô cùng. Anh đã nghe được tiếng bước chân của Vương Diệp tiến đến gần miệng hang, rồi đột nhiên tất cả âm thanh đều biến mất. Không còn tiếng bước chân, cũng chẳng còn hơi thở, giống như cả người Vương Diệp đột ngột bốc hơi khỏi thế giới này.

Ban đầu anh tưởng có ai đó đánh ngất Vương Diệp, nhưng anh lại chẳng cảm nhận được sự hiện diện của bất kỳ sinh vật thứ hai nào.

Không màng đến việc kinh mạch đang bị thương, anh ép năng lượng chạy lên đôi mắt. Trong bóng tối, đôi mắt hắn khẽ phát sáng, xuyên qua hang đá nhìn ra bên ngoài.

Tuy không thấy được rõ ràng cảnh vật, nhưng anh có thể nhận biết được năng lượng. Và bên ngoài hoàn toàn không có bất kỳ luồng năng lượng nào hiện diện.

Anh thực sự rất muốn bò dậy ra xem, nhưng lại sợ phá vỡ chuyện gì không nên. Tiểu hài tử kia rõ ràng cố ý lén đi một mình, nhất định là không muốn anh biết được điều gì đó. Nếu anh lỡ ra ngoài phá đám thì chẳng phải rất khó xử sao?

Qua hơn mười phút, người kia mới xuất hiện trở lại.

Lúc này Lôi Mộc mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chỉ đùa một câu, trong lòng không có ý định truy tìm bí mật của đối phương.

Vương Diệp thì không biết rằng bí mật của mình đã bị lộ một nửa, nghe vậy liền nằm xuống bên cạnh Lôi Mộc, bực bội nói: "Không gặp hải âu, lại gặp một tên ngốc cục súc."

"Ngốc cục súc? Là ai cơ?"

"Vương Diệp."

"Ai cơ?"

"Cái tên ngốc cục súc đó tên là Vương Diệp."

Trong hang đá lập tức vang lên tiếng cười trầm thấp của Lôi Mộc, như muốn bật ra thành tiếng.

"Anh có muốn đi vệ sinh không? Em đỡ dậy." 

Vương Diệp trước giờ chưa từng chăm sóc người khác, giờ mới nhớ ra Lôi Mộc cũng có nhu cầu sinh lý như bao người.

Lôi Mộc không từ chối. Dưới sự giúp đỡ của Vương Diệp, anh ngồi dậy, chậm rãi đứng lên, đi ra khỏi hang, chọn một góc khuất để giải quyết.

Hai người vừa mới ra khỏi hang thì cùng lúc nghe thấy tiếng cát sỏi bị giẫm vang lên khe khẽ rất nhỏ.

Tiếng bước chân ấy chỉ vang lên một lần, rồi im bặt.

Một lớn một nhỏ đều không quay đầu lại. Vương Diệp thậm chí còn đang nhìn chằm chằm "huynh đệ" của Lôi Mộc, huýt sáo một tiếng trêu chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!