Chương 15: (Vô Đề)

Mặc dù là anh em ruột thịt, nhưng tình cảm giữa Vương Mộc và lão Vương lại chẳng ra sao cả.

Năm đó, người chồng đầu tiên của Vương Mộc chính là do lão Vương giới thiệu cũng lại là một gã tệ bạc không kém. Vương Mộc khi ấy hoàn toàn không biết gì, càng không hay rằng lão Vương đã nhận một khoản sính lễ cực cao để giúp chồng cô giấu nhẹm chuyện từng kết hôn cũng như công việc thật sự.

Sau khi cưới, Vương Mộc dần nhận ra chồng mình có điều gì đó không ổn. Cô âm thầm điều tra, và khi phát hiện mình bị lừa, liền quyết tâm ly hôn.

Nhưng chồng cũ của cô lại lấy ra tờ giấy vay nợ mà lão Vương viết dưới danh nghĩa của cô, nói rằng muốn ly hôn cũng được, nhưng trước tiên phải sinh cho gia đình họ một đứa con trai, nếu không thì phải trả lại số tiền đó.

Sau đó, gã chồng cũ hoàn toàn trở mặt với cô. Không những không đưa tiền sinh hoạt, mà còn cướp cả tiền lương của cô. Không đưa thì đánh đập, thậm chí còn ép buộc cô phải sống chung phòng như vợ chồng.

Tính cách của Vương Mộc vốn chẳng phải loại dễ nhẫn nhịn. Trong cơn tức giận, cô đã dùng kéo đ.â. m gã chồng cũ.

Lão Vương, biết em gái ruột bị đối xử tệ bạc, chẳng những không ra mặt giúp cô, mà còn quay sang trách móc: bảo cô là đồ tiện nhân, đang yên đang lành lại dám ra tay đánh người.

Bị đả kích quá lớn, ngay trước mặt cảnh sát, Vương Mộc suýt nữa nhào tới xé xác lão Vương. 

Dáng vẻ điên cuồng lúc ấy khiến cảnh sát nghi ngờ cô có vấn đề về tinh thần. Sau đó, qua giám định y tế chuyên sâu, cô được chẩn đoán mắc chứng rối loạn cảm xúc dạng hưng cảm cấp tính.

Sau cuộc ly hôn, gã chồng cũ của cô gần như bị "thiến", một con mắt cũng bị mù, mức độ thương tật được xếp vào dạng nghiêm trọng. Còn Vương Mộc thì bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần.

Thực ra, chỉ cần không chịu những kích thích quá mạnh, cô hoàn toàn có thể sống bình thường. Ban đầu, cô đâu cần phải ở lại bệnh viện tâm thần tới tận 5 năm. Nhưng lão Vương, với tư cách người giám hộ, không chịu ký đơn cho cô xuất viện. Mãi đến khi Vương Mộc đồng ý giao lại căn nhà của mình cho ông ta, lão mới chịu ký tên đồng ý cho cô rời viện.

Khi Vương Mộc bị đưa vào bệnh viện, Vương Diệp mới chỉ hơn hai tuổi.

Suốt 5 năm bị nhốt trong viện, điều khiến cô canh cánh nhất chính là đứa cháu trai nhỏ. Vừa được thả ra, việc đầu tiên cô làm là đi tìm Vương Diệp. 

Khi nhìn thấy đứa nhỏ vừa gầy vừa yếu, so với một đứa trẻ bảy tuổi bình thường thì bé hơn rất nhiều, thậm chí còn không được đến trường, cô lập tức hiểu ra, tên anh trai kia của cô, tuyệt đối chẳng làm chuyện gì nên hồn!

Cô trò chuyện với Vương Diệp, dù Vương Diệp không nói quá nhiều, nhưng Vương Mộc tự mình nhìn cũng biết. Tuy cô không rõ lão Vương đã ngược đãi Vương Diệp cụ thể đến mức nào, nhưng chỉ cần nhìn qua một chút là đủ hiểu lão Vương tuyệt đối không đối xử tốt với đứa nhỏ này.

Vương Mộc đã thay cháu trai đóng học phí, đưa nó đến trường đi học. Cô từng định đón Vương Diệp về sống cùng mình, nhưng căn nhà của cô đã bị lão Vương bán đi, tiền cũng bị ông ta tiêu sạch. 

Vì có tiền sử bệnh tâm thần nên cô rất khó xin được công việc tử tế, đành làm công nhân vệ sinh, mà cũng chỉ là nhân viên thời vụ.

Với mức lương ít ỏi đó, sau khi trừ tiền thuê nhà, cô chỉ còn đủ ăn uống cầm chừng cho một mình.

Quan trọng hơn cả là lão Vương không chịu để Vương Diệp rời khỏi mình. Ông ta cố tình không để cho thằng bé sống yên ổn. Nếu Vương Diệp đến sống cùng cô, thì mỗi ngày ông ta lại đến làm loạn, khiến chủ nhà trọ phàn nàn, thậm chí còn đến chỗ làm của cô quấy rối, suýt nữa khiến cô bị đuổi việc.

Vương Diệp hiểu chuyện, ở nhờ vài hôm rồi cũng phải quay về.

Vương Mộc tức lão Vương đến phát điên. Khi phát hiện lão Vương thường xuyên cắt xén khẩu phần ăn của Vương Diệp, thậm chí không cho thằng bé ăn cơm, cô càng giận đến mức chỉ muốn g.i.ế. c người.

Cô còn phát hiện vì để nuôi sống bản thân, thằng bé đã phải đi nhặt rác từ khi còn rất nhỏ để đem bán.

Vương Mộc chỉ còn cách mỗi sáng sớm đến trường mang đồ ăn sáng cho Vương Diệp, buổi tối thì nấu sẵn cơm mang đến, thỉnh thoảng còn lén lấy chìa khóa nhà lão Vương.

Cô cũng hận chính mình, hận vì sao lại mắc bệnh tâm thần. Nếu cô là người bình thường, đã có thể giành lại quyền giám hộ Vương Diệp, thay vì để cả hai cô cháu đều bị lão Vương "giám hộ", bị ông ta kìm kẹp, hành hạ.

Dù giờ cô đã hồi phục, nhưng chỉ cần lão Vương còn sống và có thể làm việc, tòa án sẽ không xét đến việc chuyển quyền nuôi dưỡng cho cô.

Vương Mộc không nhịn được mà âm thầm cầu khẩn ông trời: mong lão Vương cứ thế nằm mãi trong bệnh viện, đừng bao giờ tỉnh lại nữa.

"Vẫn còn một ít tiền," 

Vương Diệp bỗng nhiên cười khẩy, nhưng ánh mắt lại chẳng hề có chút vui vẻ: "Lão Vương bán căn nhà được tổng cộng 880.000, trong đó 500.000 dùng để trả nợ cờ bạc, còn lại 380.000 là khoản thanh toán sau, bên mua chưa trả ngay, nói là đến lúc bàn giao nhà mới thanh toán. Đợi lấy được khoản tiền đó, cô đi thuê một căn nhà rộng rãi chút là được."

"Vẫn còn khoản sau chưa thanh toán? Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!" Vương Mộc vừa nghe còn có thể lấy được 380.000, lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Hiện giờ cô đang thuê một căn phòng nhỏ trong nhà trọ tập thể, diện tích chỉ khoảng mười mét vuông, sống một mình đã thấy chật chội. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!