Lão Vương vì nợ nần cờ b.ạ. c chồng chất mà không còn khả năng trả tiền, cuối cùng đành phải bán đi căn nhà duy nhất của mình.
Không còn nơi trú ngụ, lão tức giận bực bội, nhưng thay vì tự trách vì ham mê cờ bạc, ông ta lại đổ hết lỗi lên đầu Vương Diệp cho rằng con trai mình đã làm xui vận đỏ trong các ván cược.
Trở về nhà, ông ta mượn rượu giải sầu, rồi trong cơn say đã trút toàn bộ cơn giận lên người con trai bằng một trận đòn tàn nhẫn.
Mặc kệ Vương Diệp bị đánh trọng thương, nằm bất tỉnh trên nền xi măng lạnh lẽo, lão Vương cứ thế chui vào phòng ngủ say như chết.
Nửa đêm, Vương Diệp tỉnh lại trong đau đớn, cố gắng dùng điện thoại của cha để gọi cấp cứu.
Khi tới bệnh viện, bác sĩ tiến hành kiểm tra toàn diện cho lão Vương. Họ phát hiện ông ta do uống quá nhiều rượu khiến hệ thần kinh giao cảm bị kích thích mạnh, dẫn đến co thắt mạch m.á. u não và xuất huyết não. Áp lực trong não tăng cao khiến thành mạch vỡ ra và m.á. u tràn ra ngoài.
Đáng sợ hơn, chỗ xuất huyết lại nằm ở khu vực gần tiểu não và não sau gây chèn ép trực tiếp lên trung khu thần kinh. Đó chính là lý do khiến lão Vương rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Bác sĩ nói, nếu đưa đến muộn chỉ một chút nữa thôi, ông ta có thể đã mất mạng.
Bệnh viện lập tức tiến hành ca phẫu thuật khẩn cấp để cứu mạng. Nhưng do lão Vương thường xuyên nghiện rượu, lại bị cao huyết áp và không chịu chăm sóc sức khỏe, dù bác sĩ cố gắng cứu sống được, tình trạng hô hấp vẫn rất yếu ớt.
Chẩn đoán của bác sĩ cho biết: kể cả có qua khỏi, khả năng cao lão Vương cũng sẽ sống đời thực vật.
Về phía Vương Diệp, cậu cũng bị thương rất nặng. Cảnh sát và đội ngũ y bác sĩ đều vô cùng xót xa cho đứa trẻ này, trong khi họ lại không giấu được sự ghê tởm và phẫn nộ khi nhìn thấy cha cậu nằm chung bệnh viện. Nhất là các cảnh sát khu phố, họ từng nhiều lần phải can thiệp khi lão Vương bạo hành con trai, nay lại càng căm ghét ông ta hơn.
Vết thương của Vương Diệp cần thời gian điều trị và theo dõi tại bệnh viện. Thế nhưng cậu nhất mực đòi về nhà, nói rằng không có tiền nằm viện, và rằng cha mình sẽ không trả một đồng viện phí nào cả. Lời nói đó khiến cả bác sĩ lẫn y tá đỏ cả mắt vì xúc động.
Vương Mộc cô ruột của Vương Diệp khi nhìn thấy cháu mình thương tích đầy người, trong lòng chỉ muốn g.i.ế. c c.h.ế. t lão Vương cho hả giận.
Cô nói mình sẽ trả tiền viện phí, bảo cháu cứ yên tâm điều trị. May mắn là Vương Diệp có bảo hiểm y tế dành cho trẻ em nên phần lớn chi phí đã được chi trả mà bảo hiểm này cũng là do chính cô Mộc đóng cho cháu từ trước.
Thế nhưng, khi trời còn chưa sáng, Vương Mộc phát hiện cháu mình đã biến mất khỏi giường bệnh. Trên giường chỉ còn lại bộ quần đùi, áo ba lỗ và bộ thạch cao dùng để cố định xương gãy tất cả đều bị tháo ra gọn gàng.
Mọi thứ quá kỳ lạ. Ban đầu Vương Mộc tưởng cháu mình vì ngại để cô tốn tiền nên tự ý lén trở về nhà. Nhưng rồi cô lại nghĩ: nếu thật sự chỉ muốn về nhà, thì sao cháu lại cởi hết đồ, thậm chí tháo cả thạch cao ra?
Quần áo thì có thể cởi dễ, nhưng tháo thạch cao mà không làm vỡ, lại hoàn chỉnh như vậy thì làm bằng cách nào?
Cô Mộc nghĩ mãi không ra, hỏi hết người trong bệnh viện mà không ai thấy Vương Diệp đâu. Camera theo dõi cũng chẳng ghi lại hình ảnh nào cho thấy cậu rời đi. Các bác sĩ và y tá cũng lấy làm kỳ lạ, bàn tán xôn xao.
Không còn cách nào khác, cô lại quay về nhà anh trai tìm, nhưng Vương Diệp cũng không có ở đó.
Cô tiếp tục đến trường học, vẫn không tìm thấy cháu đâu.
Hết cách, Vương Mộc đành báo cảnh sát. Nhưng vì trong lòng có chút lưỡng lự khó hiểu, cô không nói rõ chuyện cháu mình để lại quần áo và tháo cả thạch cao trước khi biến mất.
Cảnh sát không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng đứa trẻ nghĩ quá nhiều, sợ làm phiền cô nên lén trốn viện. Họ cùng nhau tìm kiếm quanh khu dân cư và các công viên gần đó, nhưng vẫn không thấy tung tích.
Nam Cung Tư Uyển
Cô Mộc ôm hi vọng có ai đó tốt bụng đưa cháu về lại bệnh viện nên quay lại tìm thêm một lần nữa. Tìm mãi đến tận tối mịt, cô mới quay về nhà của anh trai.
Cô Mộc ngủ lại ngay phòng khách, lòng vẫn canh cánh nghĩ rằng biết đâu Vương Diệp sẽ quay về nhà. Đang miên man suy nghĩ, cô chợt thấy ánh đèn trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp của Vương Diệp bỗng nhiên bật sáng.
Vương Diệp trở về bằng cách nào?
Từ cửa chính vào ư? Không thể nào vì cô vẫn thức trong phòng khách suốt, nếu có ai mở cửa, cô chắc chắn phải biết.
Chẳng lẽ trèo qua cửa sổ? Nhưng đây là tầng 4 cơ mà! Huống chi cậu còn đang gãy một bên tay.
Vậy chẳng lẽ... Vương Diệp vẫn luôn trốn trong nhà từ đầu?
Nhưng tại sao?
"Ơ? Phần n.g.ự. c và bụng của cháu sao vết bầm tím lại có vẻ mờ đi nhiều rồi?" Vương Mộc vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cháu trai, rồi ấn thử vài chỗ, hỏi xem cháu có thấy đau không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!