Lúc Hải Đản rời đi, ánh chiều tà nơi chân trời rực rỡ đến lóa mắt, đẹp đến ngỡ như hàng phi tần khoác lên mình lễ phục lộng lẫy để nghênh đón bậc đế vương. Chỉ có điều, các nàng đâu phải chào đón Hải Đản, mà là chào đón "đế vương" thực sự quả trứng gà vàng rực rỡ kia mới là tâm điểm được sủng ái.
Lôi Mộc nhìn theo bóng dáng Hải Đản khuất dần, bỗng lên tiếng:
"Trong hốc nước kia... hình như có thứ gì đó."
"Có gì cơ? Cái gì vậy?" Vương Diệp liền hướng ánh mắt về phía hốc nước mà quan sát.
"Không rõ lắm, thứ đó cũng không sâu đâu, chắc chỉ chừng một đốt ngón tay thôi. Em thử đào lên xem sao."
[ Nhiệm vụ được khởi tạo: Người giữ mộ Lôi Mộc giao cho người chơi Cách Vách Tiểu Vương nhiệm vụ tìm kiếm vật phẩm bí ẩn trong hốc nước. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được 50 điểm kinh nghiệm. Xin hỏi Cách Vách Tiểu Vương có muốn nhận nhiệm vụ này không? ]
Người giữ mộ sao? Tim Vương Diệp bất giác thót lên, cái tên này nghe đã thấy u ám, chẳng lành chút nào.
"Để em xem thử." Vương Diệp nhận nhiệm vụ, cầm lấy con d.a. o đá rồi nhanh chóng chạy tới chỗ hốc nước.
Lôi Mộc có chút kinh ngạc, đứa nhỏ này dường như chẳng hề nghi ngờ khi được chỉ điểm, cũng không hỏi vì sao anh biết trong hốc nước có vật gì, cứ thế mà tin tưởng tự nhiên như không.
Vương Diệp của kiếp trước từng sống cùng Lôi Mộc suốt hơn bảy năm, tất nhiên biết Lôi Mộc có chỗ đặc biệt.
Lôi Mộc có khả năng nhìn thấy năng lượng phát sáng nếu là những ánh sáng yếu ớt, anh sẽ bỏ qua, chỉ những luồng sáng mạnh hơn mới thu hút được sự chú ý của anh.
Lôi Mộc có thể phát hiện ra báu vật, còn Vương Diệp lại có khả năng giám định. Hai người hợp tác, quả thực từng đào được không ít đồ quý giá.
Đáng tiếc, khi Vương Diệp quen biết Lôi Mộc ở kiếp trước, Lôi Mộc đã trở thành một dược nhân mất đi ý thức. Dù có phát hiện được báu vật cũng không thể diễn đạt được, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đứng ngẩn ra ở một nơi nào đó, hoặc chăm chú nhìn vào một vật thể nào đó rất lâu.
Phải sau một thời gian dài sống chung, Vương Diệp mới phát hiện ra điều này. Trước đó, không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ tốt rồi. Ở kiếp này, không thể để chuyện đó tái diễn nữa.
Dòng nước ngọt mát rượi rịn ra từ khe đá. Vương Diệp dùng d.a. o đá cậy nhẹ vài lần, vài mảnh đá vụn rơi xuống.
Thấy hốc nước to ra đôi chút, Vương Diệp liền thò tay vào moi.
Ngón tay chạm phải một vật gì đó tròn tròn. Cậu khẽ móc ngón, nhẹ nhàng moi món đồ đó ra khỏi hốc nước.
Đó là một viên đá tròn cỡ... mắt rồng, bẹp bẹp, hình dáng như một quả trứng nhỏ, trông khá giống sỏi cuội.
Vương Diệp lúc này đã gần cạn năng lượng, nên không vội giám định vật phẩm mà mang viên đá trở về cho Lôi Mộc xem.
"Xem thử có phải là vật này không?" Cậu vừa đưa viên đá ra trước mặt Lôi Mộc thì trong đầu đã vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ, 50 điểm kinh nghiệm lập tức được cộng vào.
Nam Cung Tư Uyển
"Đúng rồi." Lôi Mộc gật đầu.
"Đây là thứ gì vậy?" Vương Diệp giơ viên đá lên quan sát.
Lôi Mộc lắc đầu:
"Anh cũng không biết, nhưng chắc chắn là thứ tốt. Có thể bán được kha khá."
Lôi Mộc vốn định dùng món đồ này để báo đáp sự chăm sóc của đứa nhỏ. Dù rằng là anh kéo đứa nhỏ ra khỏi nguy hiểm trước, nhưng sau đó lại là đứa nhỏ luôn chăm lo cho anh nhiều hơn.
Mà Lôi Mộc vốn không thích nợ ân tình, trả được sớm bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu.
Vương Diệp ngắm nghía viên đá:
Nó được chôn dưới hốc nước, nhìn như một cục đá, nhưng trơn láng hơn nhiều, sờ vào thấy ẩm ướt mịn màng, như thế nào lau cũng không khô được.
Cậu quay lại nhìn hốc nước, thì phát hiện dòng nước bên trong đã ngưng chảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!