"Thuyền trưởng, trong khoang thuyền phát hiện một đứa trẻ."
Đại phó vừa báo cáo, vừa kéo theo một cậu bé lôi ra trước mặt mọi người.
Đứa trẻ nhỏ gầy đến thảm hại, chỉ chừng sáu, bảy tuổi, cùng lắm là tám. Làn da tái vàng bệnh hoạn, thân hình chỉ còn da bọc xương, hông quấn tạm một mảnh vải rách nát.
Tên thủy thủ dắt theo nó, thẳng tay ném lên boong tàu như vứt một món đồ vô dụng.
Cậu bé ngã sõng soài trên sàn gỗ lạnh buốt, run rẩy co người lại thành một khối nhỏ.
Thuyền trưởng cau mày. Trên người thằng bé chi chít vết thương, những vết bầm tím xanh tím đỏ đỏ. Trên gáy có lẽ còn đang rỉ máu, tóc tai bê bết, dính chặt lại với nhau. Cánh tay trái xệ xuống một cách kỳ dị, chín phần mười đã gãy.
Thuyền trưởng hừ lạnh một tiếng, dùng mũi giày hất cậu bé lật lại. Trước mắt ông ta là một vùng đỏ sẫm loang lổ trên bụng, dấu hiệu nội thương nặng, cực kỳ khó cứu chữa.
Cậu bé ngẩng đầu, ánh mắt đ.â. m thẳng vào mắt thuyền trưởng.
Khoảnh khắc đó, thuyền trưởng không khỏi bật ra một tiếng cười khinh bạc.
Lúc nhắm mắt lại, thằng bé này trông chỉ như một con thú non yếu ớt. Nhưng một khi mở mắt, từ đầu tới chân đều toát ra khí chất dữ dội, như thể tuyên bố:
"Ta chính là đầu sói."
Thuyền trưởng dứt khoát ra lệnh, không một chút do dự:
"Quăng nó xuống biển."
Thương tích trên người thằng bé này, chỉ cần nhìn cũng biết là vô phương cứu chữa.
Dù có cứu sống, bán đi cũng chẳng được bao nhiêu tiền.
Trên biển, thuốc men quý hơn cả vàng. Cứu sống một đứa trẻ thế này, chẳng thà để dành thuốc mà cứu mình.
Giữ nó lại làm việc?
Một đứa bé nhỏ nhoi, gầy guộc như vậy thì sống nổi thế nào trên biển?
Huống hồ, thằng nhóc này trông đâu có giống dạng người biết ơn, ngoan ngoãn.
Đám thủy thủ không hỏi thêm lời nào, lập tức nhấc bổng đứa bé, chuẩn bị ném thẳng xuống boong tàu.
Đại phó thoáng do dự.
Nghĩ đến đứa con trai đã lâu chưa gặp mặt, trong lòng ông ta sinh ra chút lòng trắc ẩn:
"Trước mắt cũng sắp tới Hải Thảo đảo rồi, chi bằng đợi đến đó hãy vứt nó đi. Nếu còn sống nổi, coi như vận mệnh nó tốt; còn nếu không… thì cũng là số nó."
Thuyền trưởng chỉ cười lạnh:
"Một thằng nhóc trốn vé lậu tàu, cũng muốn ta tốt bụng đưa nó tới tận đảo? Đừng quên, trên thuyền còn hai cái xác vừa chết. Ném chung đi cho tiện!"
Hải Thảo đảo?
Cái tên này nghe có vẻ quen thuộc…
Cậu bé nhỏ vẫn đang ngơ ngác tìm kiếm trong ký ức mình đã từng nghe đến nó ở đâu.
"Rõ, thuyền trưởng!"
Tên thủy thủ nhấc cậu bé lên lần nữa. Hắn cố ý bẻ mạnh cánh tay trái của cậu bé, cười gằn bên tai:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!