Sinh nhật của Long Vương quả nhiên không giống bình thường, tiên khí
lượn lờ khắp trong cung, bên tai thường nghe những tiếng cười nói réo
rắt. Ngay cả nơi luôn luôn vắng vẻ như điện Vong Tình mà cũng treo đèn
lồng màu đỏ, không khí ngập tràn niềm vui.
Đến trưa, Kiến Mộc đóng cửa điện rồi dẫn tôi đi chúc thọ Long Vương, tôi vừa hoảng vừa sợ: "Em làm sao mà đi được? Có phải người của long cung
đâu."
"Em đứng chờ anh ở ngoài điện, khi các vị thần tiên tới chúc thọ Long vương, có thể nhìn thấy các vị tiên mà."
Trong lòng tôi hồi hộp mãi thôi, vị tiên lớn nhất mà tôi từng gặp là lão thổ địa, còn Long Thất, thật tình tôi chẳng xem anh ta là thần tiên,
chỉ là được hưởng tí hào quang của long tử mà thôi. Thần tiên thật sự
trông thế nào? Tôi đã tưởng tượng từ lâu. Bây giờ có cơ hội được mở rộng tầm mắt, thật chẳng muốn bỏ lỡ tí nào.
Tôi mừng rỡ đi theo Kiến Mộc tiến về phía tẩm cung Long Vương, dọc đường đi, anh luôn chỉ và giới thiệu các vị tiên cho tôi, tình cảm quý mến và sùng bái như nước sông cuồn cuộn, ngập đến tận đầu, làm tôi chẳng tỉnh
táo nổi.
Đi theo Kiến Mộc, dọc đường đi tôi nhìn đến hoa cả mắt, xuýt xoa mãi
thôi, long cung thật là lớn, mà Long Vương cũng thật xa xỉ, tôi thầm
mừng vì một tháng nay rất ngoan ngoãn ở lại trong phòng không chạy lung
tung, bằng không chắc chắn là sẽ bị lạc mất thôi.
Cuối cùng cũng đến được chính điện, Kiến Mộc để tôi đứng ở hành lang đại điện chờ anh, sau đó cùng một vài binh tướng, người hầu đi vào điện
chầu, chỉ nghe trong điện vang lên một hồi chúc mừng may mắn, nghe đâu
còn có tiếng ăn uống linh đình nữa, một vài thị nữ xinh đẹp liên tục
bưng rượu ngon quả ngọt ra ra vào vào. Thật là vui vẻ, phi thường náo
nhiệt. Tôi buồn chán ngồi trên lan can hành lang, không biết tại sao có
hơi tủi thân, nhớ tới cuộc hội ngộ của tôi cùng lão thổ địa và Kiến Mộc
hôm nào.
Tôi vừa quay đầu nhìn, là Long Thất, anh ta nháy mắt, nắm tay tôi bước
nhanh đi qua hành lang uốn khúc, rẽ trái quẹo phải tiến vào một gian
phòng. Tôi vội vàng giật tay, hỏi: "Đây là đâu?"
"Hì hì, là bảo khố của phụ vương tôi đấy."
Tôi nghe xong mở to mắt: "Bảo khố mà không có người trông coi? Phụ vương anh rõ thật giàu có quá đi thôi."
"Đồ ngốc, mấy cái cổng kia đều có bùa chú, chỉ có người nhà chúng tôi mới có thể đi vào.
Tôi ngầng đầu quan sát xung quanh, bốn vách tường đều là giá đựng, trên
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!