Tôi nhìn lão thổ địa như gặp lại người thân, vội vã chạy tới còn chưa
kịp mở miệng, lão đã phủ đầu: "Cô đến hỏi cách tìm chứ gì?" Tôi sững sờ, cả kinh hỏi: "Lão lại bấm đốt ngón tay đấy à? Mau giúp tôi nghĩ cách
tìm thằng bé ấy đi."
"Khà khà, lão chỉ là biết trước rằng cô sẽ không dễ dàng tìm được thằng
nhóc kia thôi." Lão lắc lắc bầu rượu, không nhanh không chậm trả lời.
Niềm vui của tôi chốc thành hư ảo, vẻ mặt đau khổ: "Vậy lão cho tôi ý
kiến gì đi. Lão xem tôi tìm kiếm suốt cả hai tháng đây, đến là gầy sọm
đi rồi."
Lão già nhìn tôi: "Đúng là gầy đi thật. Coi nào, ừm, thực ra ở trong
Đông Hải long cung có một mặt kính thủy tinh, có thể giúp cô tìm người
đấy." Tôi vui mừng, đang muốn nói lời nào dễ nghe cảm ơn lão, bỗng chợt
cả giận nói: "Vậy mà lão không nói sớm cho tôi, để tôi tìm lâu thật là
lâu."
Lão thổ địa nghe lời tôi trách, lập tức bày ra bộ việc công làm chung,
giải thích: "Chẳng qua do lão và Kiến Mộc muốn để cô du ngoạn nhân gian
nhiều hơn mà thôi, nếu có cơ duyên không chừng lại tìm được. Hơn nữa,
cái kính thủy tinh ở long cung kia cũng đâu phải ai cũng nhìn được đâu.
Thôi thì cô đi thử vận may xem thế nào đi."
Tôi nghe lão nói lại có chút chùng lòng, lão xoa đầu tôi: "Trên đời này
có những chuyện thuận tiện, sớm làm cho cho xong, sau này đỡ phải chịu
khổ."
Tôi tính toán một chút, đi tìm vận may ít ra cũng dễ dàng hơn với việc
tìm kiếm trong sổ ghi chéo một chút, vì thế trong lòng dự định đi đến
Đông Hải, dù sao Kiến Mộc cũng ở đó, tìm anh ta, biết đâu anh có thể
giúp được.
Vì thế sau đó tôi chào tạm biệt lão thổ địa, hả lòng hả dạ, đi thẳng một mạch về phía Đông. Kì thật với tu vi của tôi có thể cưỡi gió mà đi
được, nhưng tôi rất hiếu kì về những chuyện trong nhân gian, quyết định
cứ từ từ mà đi thôi. Dù sao thằng nhóc kia cũng mới là một cậu bé thôi
mà.
Trên đường tôi gặp rất nhiều rất nhiều chuyện mà so với những gì trong
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!