Chương 3: Hợp hoan

Núi Kì Bàn vẫn xinh đẹp như trước, ở đài ngắm sao này chớp mắtđã qua hai trăm năm.

Không có Kiến Mộc, hai trăm năm này với tôi như còn đằng đẵnghơn tám

trăm năm trước. Nhớ đến vốn đã quen với tấm gương mẫu mực đứng trước mặt tôi ngày ngày tận tâm chỉ bảo bỗng đột nhiên biến mất, mỗi ngày trôi

qua cảm thấy mờ mịt đến không thể nhìn nổi. May mà lão thổ địa không có

Kiến Mộc làm bạn thì càng chăm sóc tôi kĩ hơn, bằng không tôi cũng có

khi buông xuôi tất.

Mấy ngày nay tôi thấy thật khẩn trương, kiếp nạn lớn đã sắp tớirồi.

Những ngày tiêu dao khoái hoạt của tôi đã sắp chấm dứt, lòng dạ bắt đầu

cảm thấy không yên, ngày trước chứng kiến cảnh Kiến Mộc chịu sự hành hạ

khổ sở đã để lại một bóng ma tâm lý rất lớn trong tôi. Không biết với tu vi của mình, tôi có thể chống đỡ được bao nhiêu ngày đây. Tôi bắt đầu

nhìn lại khoảng thời gian vô ích của mình ngày trước, gấp rút tu luyện,

mặc dù là nước đến chân mới nhảy nhưng ít nhiều gì cũng khiến mình cảm

thấy yên tâm hơn.

Kiếp nạn lớn rốt cuộc cũng đến. Phải khi chính bản thân mìnhchịu đựng,

tôi mới thấy những ấn tượng khi nhìn giày vò Kiến Mộc của Kiến Mộc chả

là gì. Tôi thật sự bội phục Kiến Mộc, chịu sự đày dọa này mà anh ta nhất định không hề oán phận tiếng nào, trong khi tôi bây giờ muốn kể khổ mà

chẳng ai thèm nghe. Mỗi đêm chỉ có lão thổ địa đến đây, thường mang theo những thứ kì lạ gì đó cho tôi, như son môi chẳng hạn.

Tôi chẳng biết nên khóc hay cười, dù rằng tôi rất thích trở thành một

thiếu nữ xinh đẹp, nhưng ở cảnh giới này, nào còn có thể nghĩ đến chuyện ấy sao, kiểu khích lệ này thật chẳng có tác dụng, chút xíu hiệu quả nào cả.

Tôi đếm ngược từng ngày, một ngày như dài cả năm.

Hai năm sau, đỉnh đầu của tôi nhưng đang muốn bốc hơi. Hơi thởcũng ngày

càng suy yếu, mỗi ngày lá cây đều rụng tả tơi, nhìn thấy những phiến lá

rơi phấp phới, tôi cảm thấy như đang nhìn từng mảnh sinh mệnh của mình

đang dần rời đi.

Rốt cuộc cũng đến môt ngày, có một người đứng trước mặt tôi, tôikhông

nhìn rõ đó là ai, chỉ nghe anh ta nói: "Hợp hoan, xin lỗi em, anh đến

trễ." Từ trong mơ màng tôi bắt đầu tỉnh táo trở lại, là Kiến Mộc. Tôi

mệt đến độ không thể nói với anh câu nào, vô lực liếc anh ta một cái,

nhưng thật ra trong lòng cảm thấy vừa vui vẻ vừa ấm áp, dấy lên cùng một lòng tin nhỏ nhoi. Cuối cùng anh cũng trải qua đoạn đường này cùng tôi, không uổng cho tình nghĩa suốt tám trăm năm của hai người. Cũng không

tệ lắm, ít ra cũng còn có người nhớ tới tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!