Chương 13: Hội đấu trà

Trong mấy ngày này, tôi cũng thường lén tới thăm dò Thấm Tâm trà trang

vài đêm, tò mò đi xem Tử Thần đang làm gì. Chẳng mấy chốc mà tới kì thi

hương, tôi còn nghĩ chắc hẳn cậu ta sẽ thức khuya chịu khổ đèn sách,

hoàn toàn không ngờ lại ra sau vườn đào hầm! "Việc chính chẳng làm" đến

mức này chắc cũng không dễ đâu, tôi hít thật sâu một hơi, đứng một bên

nhìn.

Cậu ta trốn trong núi giả, còn mặc cả áo hai lớp, hẳn là muốn đào thật

lâu. Tuy là trà trang này không phải nhà đại phú, nhưng tốt xấu gì cũng

có mười mấy kẻ hầu, đào hầm mà lại để chính tay thiếu gia tự thân vận

động sao? Đứa nhỏ này, thật hết sức kì quái! Có điều cũng không phải tôi chưa từng gặp quái nhân, riết rồi cũng quen. Tôi xem vài lần, thấy cậu

ta toàn đào vào buổi đêm, ban ngày lấy một ván gỗ che lại, phía trên bày vài chậu hoa lan, hoàn toàn không bị phát hiện.

Chờ khi không có Tử Thần, tôi yên lặng vào trong. Núi giả này tuy nhỏ

nhưng bên trong lại có một khoảng không riêng. Bốn phía đều được thông

gió, yên tĩnh thoáng mát. Tôi mở cái ván gỗ kia, mới phát hiện dưới nó

là một đường hầm thật dài, thì ra là không phải Tử Thần đang đào hố, mà

là muốn làm một địa đạo dưới lòng đất. Tôi cẩn thân vào trong, càng sâu

càng lạnh, tiết đông làm tôi hơi run. Vào sau bên trong, liền phát hiện

vài cái rương rất lớn, tôi hơi tò mò một tẹo, không biết thứ bí mật gì

mà giấu kín đến thế. Khẽ mở rương ra, mới nhìn, thất vọng đến nhũn cả

người, là một hòm đựng đầy băng! Tôi không cam tâm, bèn mở tất cả các

rương còn lại, chỉ có chiếc rương nhỏ và tinh xảo nhất đựng đầy vàng bạc và châu báu. Thì ra Thấm Tâm trà trang quả thật chẳng hề giàu có, trừ

cái rương này thì dùng mấy hòm băng bổ sung, cho dù kẻ trộm có vào, đập

vào mắt đầu tiên là mấy cái rương lớn, đợi khi mở ra rồi chắc chỉ sợ có

mà tức hộc máu! Ôi cha, vậy cũng hay, dù sao cũng có thể đối phó với tụi ăn trộm.

Sau này tôi có đi đến vài lần nữa, nhưng cũng chưa hề thấy Tử Thần đọc

sách khổ luyện lấy một lần, không phải viết thơ thì cũng là vẽ tranh,

cơm đến thì ăn, đẫy bụng thì ngủ, thi thoảng có ngó qua huyền học đôi

chút. Tôi không biết là cậu ta tự tin, hay là do giám khảo kì trước bị

phân trâu che mắt mất rồi. Rõ rõ rành rành là tôi nhìn không ra tên nhóc này có chút bộ dạng nào là có thể tham gia khảo thí, cái bộ phong độ

trí thức kia toàn là gạt người thôi. Một thời gian dài tôi không thèm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!