Chương 12: Tặng quà

Tử Thần, tính ra bây giờ cậu ta cũng trên dưới mười bảy rồi.

Nếu trong phòng có ánh nến thì hẳn là vẫn chưa rời đi, thế là tôi lẳng lặng ngồi trước án thư, chờ.

Khoảng một nén hương sau (khoảng một giờ đồng hồ), cánh cửa được nhẹ

nhàng đẩy ra. Một nam tử bước vào. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng nhìn

chiếc trường sam màu trắng có dây vài giọt mực rất dễ nhìn thấy kia, rõ

ràng là Tử Thần rồi. Cậu ta càng bước tới gần, tôi càng nhìn rõ hơn,

trong lồng ngực đột nhiên chấn động, cậu ta ấy vậy mà trông từa tựa như

Long Thất tới năm phần. Chỉ là nét mặt lãnh đạm, cử chỉ ổn trọng, cả

người toát ra một phong thái của kẻ đọc sách kia, trái ngược hoàn toàn

với Long Thất. Cậu ta đứng trước án thư, đem bức tranh tôi vừa xem qua

kia cuộn lại, để qua một bên. Sau đó cởi áo ngoài, tiện tay vắt lên lưng ghế dựa. Tôi có hơi ngại ngùng, sau đó lại nghĩ, cậu ta tuy rằng có cao lớn bao nhiêu chăng nữa, nhưng cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, một

bó tuổi như tôi mà còn thẹn thùng gì nữa đâu?

Sau đó có tiếng gõ cửa vang lên, Tử Thần nói: "Vào đi!" Một phụ nhân

bưng theo một cái khay đi vào trong, đó cũng chính là người mà tôi đã

gặp lúc sáng. Bà ta đặt mâm lên bàn, sau đó nhỏ nhẹ thưa: "Lão phu nhân

bảo tôi mang bữa khuya đến cho cậu, đêm dài, thiếu gia muốn đọc sách

thâu đêm, kì thi hương lại sắp tới gần, thiếu gia nhất định phải chú ý

đến sức khỏe mới được." Giọng điệu bà ta bây giờ so với ban ngày mà tôi

được chứng kiến, như thể là hai người khác nhau ấy. Tử Thần gật đầu, khẽ khàng hỏi: "Tống mụ, phu nhân ngủ chưa?"

"Phu nhân đang tụng kinh." Tử Thần ừ một tiếng, phụ nhân kia liền cáo lui.

Tử Thần chậm rãi khuấy bát canh hạt sen bách hợp kia, vẻ mặt lười nhác,

than nhẹ một tiếng: "Thư trung tự hữu hoàng kim ốc, thư trung tự hữu

nhan như ngọc(1), chậc!" Cậu ta thở dài xong, cháo cũng chẳng ăn, lại

xoay người bỏ vào sau bình phong mà ngủ!

Tôi ngẩn người, cậu nhóc này tuổi chưa lớn nhưng lại rất có cá tính

riêng. Đoán chừng không phải là kẻ có khiếu học hành đây mà, vậy là tâm

sức của mẹ cậu ta phen này uổng phí mất rồi. Tôi nhìn cái bát cháo nóng

hôi hổi, hương thơm bay khắp bốn phía, chỉ hận không thể ăn hộ mà thôi.

Sờ sờ viên trân châu trong lồng ngực, tôi nghĩ không biết có nên thừa

dịp cậu ta đang say giấc mà bỏ lén vào trong chăn không, nhưng tính lại

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!