Chương 10: Li biệt

Tôi đem những gì thấy được trong kính ra nói cho Kiến Mộc, anh nghe xong cười bảo: "Quả đúng như câu, đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi

thấy được chẳng tốn công."

"Cũng mất công lắm, em ở phòng hộ tịch ở nha môn hai tháng trời, còn

phải làm trẻ trông cửa ở điện Chung Tình suốt một tháng nữa chứ."

Hiển nhiên là Kiến Mộc chẳng thèm để cái nỗi "khổ cực" của tôi vào mắt,

một tia đồng cảm cũng chẳng có, chỉ nhàn nhạt nói: "Hợp Hoan, em vẫn là

nên mau quay về đi, em ở đây một tháng, e rằng đã là mười năm ở nhân

gian rồi."

Mười năm! Tôi giật nảy mình nhưng ngược lại cũng thấy vừa đúng dịp, tôi

cười hì hì nói: "Không sợ, em có quà lớn cho cậu ta. Nếu chỉ là một

thằng nhóc thì còn không phân biệt được thật giả, nhưng đây là ngọc trai lận đấy nha, hì hì." Nói xong tôi lôi ra viên trân châu, đưa cho Kiến

Mộc xem.

Kiến Mộc hơi nhíu mày: "Sao em lại có cái này?"

"Long Thất đưa cho, hôm trước em giúp anh ta một món lễ vật, anh ta lấy cái này để cám ơn."

Kiến Mộc ngồi trước mặt, nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thở dài, tôi sợ nhất là cái kiểu nói nửa giữ nửa của anh, không nhịn được đành hỏi:

"Kiến Mộc, có gì thì anh nói nhanh nhanh đi, còn không em moi từ miệng

anh ra bằng được."

Kiến Mộc vừa thấy những ngón tay tôi giơ ra, lập tức nói một tràng: "Hợp Hoan, anh không yên tâm về em, em phải biết, thà là người khác thiếu

mình chứ đừng mang nợ kẻ khác, nếu không, nợ càng nhiều, em sẽ càng mất

tự do…"

Anh không nói hết, nhưng tôi biết anh muốn ám chỉ tới Long Thất, nhưng

chắc là anh nghĩ nhiều quá thôi. Tôi và Long Thất ấy à, suy nghĩ một

lúc, tôi nói: "Em biết, em không nợ anh ta, mà anh ta cũng chẳng thiếu

nợ gì em, chẳng qua là giúp đỡ lẫn nhau thôi mà." Ấy vậy mà lời vừa nói

xong tôi lại có chút nghi hoặc: đúng là thế thật sao?

Kiến Mộc nghe xong, có hơi yên tâm hơn, lại bắt đầu thuyết giáo tôi:

"Hợp Hoan, em được như thế này, là tốt mà cũng là không tốt. Em vào nhân gian, ngàn vạn lần không được dính bởi chữ tình. Tu hành như chúng ta

sợ nhất chính là tâm ý không kiên định, bỏ dở nửa chừng. Em phải biết tự giác."

Tôi yên lặng gật đầu, sau đó lại hỏi: "Về sau anh có dự định gì không?"

"Anh đã ở Đông Hải tròn ba năm, cũng xem như đã trả xong ân tình của

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!