Chương 7: (Vô Đề)

Mạc Nhàn ngủ trong thấp thỏm lo âu bị phát độc, chờ nàng ngủ dậy một giấc, phát hiện hình như không có phát sinh cái gì, Mạc Nhàn thở dài nhẹ nhõm một hơi, định lật người tiếp tục ngủ thì nghe được tiếng gõ cửa."Nhàn tiểu thư, nên dậy rồi.

"Đây là tiếng của Bạch Thuật, Mạc Nhàn nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, trời vẫn còn tối, hiển nhiên là vẫn còn rất sớm, tuy rằng không muốn, nhưng Mạc Nhàn vẫn ngoan ngoãn đi ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, Nàng liền nhìn thấy Bạch Thuật cùng hai nha hoàn đứng sau, một người cầm chậu nước, một người cầm khăn lông."Sớm như vậy sao?" Mạc Nhàn ngáp một cái nói, nàng cảm thấy mình chỉ mới vừa ngủ đã phải dậy rồi, căn bản là ngủ không đủ."

Giờ Mão, đại tiểu thư đã dặn ngài phải đến hầu trong sân vào giờ Mão, đại tiểu thư không thích người khác đến trễ." Bạch Thuật nghiêm trang nói. Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, Tạ Đạo Vi thực ra không lớn nhưng tính tình thực sự cũng không dễ."

Nếu đến muộn thì sẽ như thế nào?" Mạc Nhàn có ý muốn thử giới hạn của Tạ Đạo Vi."Nhàn tiểu thư muốn thử sao?" Bạch Thuật nhìn về phía Mạc Nhàn, mỉm cười hỏi, bộ dáng mỉm cười rộ lên thực sự có tư thái giống Tạ Đạo Vi, quả nhiên là chủ nào tớ nấy."

Sao lại có chuyện đó được!" Mạc Nhàn vuốt vuốt mũi vẻ mặt chột dạ cười nói, nàng chỉ muốn thử xem, nhưng nhìn thấy tư thái nàng ta như vậy, nàng sao dám thử."

Đại tiểu thư thích nghe lời, người muốn Nhàn tiểu thư làm cái gì, Nhàn tiểu thư chỉ cần làm theo, chỉ cần không nghịch ý đại tiểu thư, đại tiểu thư sẽ không làm khó ngài."

Bạch Thuật đưa nước súc miệng cùng dương liễu chi (thay bàn chải hồi xưa) cho Mạc Nhàn, xem như là có lòng tốt nhắc nhở Mạc Nhàn."Cảm ơn tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ xưng hô như thế nào?"

Mạc Nhàn cũng không đồng ý lời Bạch Thuật nói, nàng cảm thấy Tạ Đạo Vi cũng không dễ dàng đối phó như vậy, nhưng là người ta có lòng tốt nhắc nhở, trong lòng Mạc Nhàn vẫn mang cảm kϊƈɦ."

Ta là Bạch Thuật, đây là Thủy Liên, đây là Thủy Hương, Nhàn tiểu thư chỉ cần kêu thẳng tên chúng ta là được, đại tiểu thư mới là tỷ tỷ của Nhàn tiểu thư, sau này không được gọi bậy, miễn cho người khác nói rằng nha hoàn trong phủ tiểu thư không có nguyên tắc."

Bạch Thuật lại nghiêm trang dạy dỗ."À, được, sau này ta sẽ chú ý." Mạc Nhàn ngượng ngùng nói, xem ra nói ngọt ở đây cũng không dùng được rồi.

Mạc Nhàn tiếp nhận dương liễu chi, bắt đầu đánh răng rồi súc miệng, rửa mặt, toàn bộ quá trình đều có người hầu hạ, làm Mạc Nhàn thực sự không quen, Mạc Nhàn cảm thấy mình nghèo hèn quen rồi, có người hầu hạ cảm thấy không được tự nhiên, không thoải mái."

Sau này Thủy Liên, Thủy Hương sẽ phụ trách hầu hạ ngài, có chuyện gì thì sai các nàng." Bạch Thuật nói với Mạc Nhàn."À." Mạc Nhàn cảm thấy Tạ Đạo Vi sẽ không có lòng tốt như vậy cho người hầu hạ mình, hẳn là giám thị mình mới đúng.

"Mạc tiểu thư, ta vấn tóc cho ngài."

Ngữ khí Thủy Hương dịu dàng nói."À, được." Mạc Nhàn nhìn Thủy Hương, sau khi gặp Tạ Đạo Vi, đối với nữ tử nói chuyện ôn nhu như vậy đều cảm thấy trong ngoài không giống nhau, cứ sợ giây tiếp theo nàng sẽ chơi xấu mình.

Giờ phút này Mạc Nhàn lại không khỏi nhớ đến bộ dáng nói chuyện dịu dàng của Tạ Đạo Vi, nghĩ thầm Tạ Đạo Vi có lúc nào tức giận đến hộc máu hay không đây? Mạc Nhàn ngoan ngoãn ngồi đó, để Thủy Hương làm tóc cho mình.

Mạc Nhàn ngạc nhiên phát hiện tay nghề của Thủy Hương cực kỳ tốt, chỉ là thay đổi cách vấn tóc bình thường, cũng không làm gì quá cầu kỳ, nàng đã cảm thấy mình như đẹp lên."Ngươi tên Thủy Hương phải không?" Mạc Nhàn hỏi."

Đúng vậy." Thủy Hương trả lời."Ngươi lợi hại quá, ta cảm thấy mình như thay đổi thành người khác." Mạc Nhàn kinh ngạc cảm thán nói. Thủy Hương thẹn thùng cười một cái. Mạc Nhàn sửa soạn xong hết, liền đi theo Bạch Thuật đến sân Tạ Đạo Vi.

Đối với nơi này của Tạ Đạo Vi, Mạc Nhàn không muốn đi đến. Vốn dĩ Tạ phủ rất lớn, phải đi một lúc lâu mới đến sân của Tạ Đạo Vi, bây giờ Mạc Nhàn chỉ hy vọng phủ còn lớn hơn nữa để có thể đi lâu đến một chút.

Nhưng tất nhiên là không như mong muốn, sân phủ Tạ Đạo Vi đã gần trong gang tấc. Mạc Nhàn đi đến, Bạch Thuật trực tiếp đưa Mạc Nhàn vào phòng Tạ Đạo Vi.

Lúc Mạc Nhàn đến, Tạ Đạo Vi mới ngồi dậy, tóc xoã ra, giống như mèo mới vừa tỉnh ngủ, lộ ra một cảm giác lười biếng, tuy rằng chỉ mới là thiếu nữ, nhưng đã rất xinh đẹp, xem như nhìn quen bộ dáng tuấn tú của cha nàng, Mạc Nhàn vẫn không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút.

Bất quá Mạc Nhàn cảm thấy, càng xinh đẹp thì càng phải cẩn thận, xinh đẹp đều là dùng bẫy dụ người, giống như cha nàng dùng khuôn mặt tuấn tú đó dụ dỗ mẹ nàng. Tạ Đạo Vi này bộ dáng giống như lúc nào cũng có thể đùa chết nàng.

Tầm mắt Mạc Nhàn rời khỏi người Tạ Đạo Vi xong, liền trộm đánh giá khuê phòng của Tạ Đạo Vi, có rất nhiều đồ vật hiếm lạ cổ quái, nhìn thực sự rất thú vị.

Tạ Đạo Vi thấy Mạc Nhàn từ lúc bắt đầu vào nhà, tròng mắt đen nhánh kia giống như ăn trộm đảo tới đảo lui, thực sự không giống hài tử thật thà.

Người đời nói đúng, Phật dựa kim trang, người dựa y trang, sửa soạn xong tư thế hôm nay so với hôm qua thật giống như hai người, mặt mày xác thật có một chút bóng dáng Mạc Tử Sinh.

Khi tầm mắt Tạ Đạo Vi nhìn về người mình, Mạc Nhàn liền cảm giác được, nhanh chóng thu hồi tầm mắt chạy lòng vòng của mình, bộ dáng thuận theo."Nhàn muội muội có ăn sáng chưa?" Ngữ khí Tạ Đạo Vi quan tâm hỏi."Còn chưa ăn."

Mạc Nhàn trả lời, nàng thực là đói, vừa rồi còn muốn mở miệng hỏi Bạch Thuật, khi nào thì được ăn cơm."Vậy chờ lát nữa cùng ta dùng bữa.

"Ngữ khí Tạ Đạo Vi tự nhiên nói. Mạc Nhàn đương nhiên không muốn ăn cơm với Tạ Đạo Vi, đối với ngữ khí Tạ Đạo Vi hôm qua cũng ôn nhu quan tâm như vậy mà độc mình, Mạc Nhàn thực sự ám ảnh thật sâu."

Được." Dù trong lòng cực kỳ không tình nguyện, Mạc Nhàn vẫn ngoan ngoãn trả lời, nàng có quyền từ chối sao? Tất nhiên là không rồi."Nhàn muội muội ngoan ngoãn như vậy, càng ngày càng làm cho người thích." Tạ Đạo Vi mỉm cười nói.

Mạc Nhàn vừa nghe xong lời Tạ Đạo Vi, cả người liền khó chịu, da gà cũng nổi hết cả lên. Mạc Nhàn không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn đứng hầu ở một bên, nhìn Tạ Đạo Vi được người khác hầu hạ thay quần áo rửa mặt, vấn tóc, quá trình giống như lúc nãy mình rời giường, nhưng Mạc Nhàn cảm thấy thực không giống nhau, cái loại thong dong ưu nhã quen được người hầu hạ nàng không có.

Mạc Nhàn cảm thấy chỉ cần Tạ Đạo Vi không nói lời nào, không đùa ác ý thì nhìn rất có cảm giác tốt đẹp, nhưng Mạc Nhàn biết, đây tất cả đều là vẻ ngoài, giống như cái càng đẹp thì càng không thể ăn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!