Chương 4: (Vô Đề)

Tuy rằng Mạc Nhàn nằm liệt giường không nhúc nhích nhưng đại não nàng lại rất sinh động, một lòng nàng chờ mong cơm chiều, nàng nghĩ Tạ gia chính là hào môn thế gia, phỏng chừng cơm tối sẽ thực phong phú, tưởng tượng đến đêm nay có thịt cá ăn, Mạc Nhàn thèm đến mức nuốt nước miếng nhiều lần, lại càng thêm đói bụng.

Mạc Nhàn mong chờ mong chờ, mong đến tận tối cũng không có ai kêu nàng đi ăn, nàng sắp đói ngất rồi, nội tâm nàng đã có vô số phiên bản mẹ kế cố ý ngược đãi kế nữ rồi.

Còn có cha nàng, từ sau khi rời khỏi liền không có xuất hiện nữa, thực sự là không có lương tâm. Ô ô, có mẹ kế xong liền có cha kế ngay, bất quá từ trước đến nay cũng không nhờ vả cha mình được cái gì, Mạc Nhàn còn cảm thấy không bằng dựa vào chính mình.

Nàng lập tức rời khỏi giường, sau đó đi ra ngoài, tùy tiện tìm đại một nha hoàn."Tỷ tỷ, khi nào có cơm chiều vậy?"

Mạc Nhàn ra vẻ ngây thơ hỏi, dùng hết mọi khả năng biểu hiện bản thân đáng yêu, chỉ là do hoàn cảnh khách quan, vẻ ngoài quá đen, bên ngoài quá tối, nha hoàn có lĩnh hội được không, Mạc Nhàn cũng không dám đảm bảo."

Nhàn tiểu thư, nô tỳ gọi là Bạch Tô, ngài cứ việc kêu tên nô tỳ là được. Giờ Thân (15h-17h) người hầu của Tạ phủ đã dùng qua bữa tối, các chủ tử buổi tối không cần ăn, ngài mới vào phủ chủ tử, chắc còn chưa biết."

Bạch Tô thành thật trả lời."Ý là ta không thể ăn cơm chiều?" Mạc Nhàn nhíu mày nói, nào có chủ tử nào sống không bằng người hầu, nàng cảm thấy người kêu Bạch Tô này chắc chắn là đang lừa mình."Đúng vậy." Bạch Tô trả lời."

Phu nhân nhà ngươi không ăn? Thiếu gia nhà ngươi không ăn, tiểu thư nhà ngươi không ăn?" Mạc Nhàn lại hỏi."Bởi vì thiếu gia và tiểu thư vẫn còn nhỏ, nên giờ Mùi (13h-15h) có dùng thêm cơm, buổi tối cũng không ăn." Bạch Tô trả lời."

Vì sao không ăn? Không ăn chẳng lẽ không đói bụng sao?" Mạc Nhàn không để ý hỏi, trong lòng Mạc Nhàn đây là chuyện không thể hiểu được."Quá ngọ không ăn là truyền thống của Tạ gia, Tạ gia có một bí kíp thu nạp sinh khí." Bạch Tô trả lời rất có nhẫn nại."

Thu nạp sinh khí?" Này so với uống gió Tây Bắc để no, không phải giống nhau chứ? Mạc Nhàn cảm thấy mình cao hứng quá sớm, nàng những tưởng rằng, cha nàng ở rể hào môn thì mình có thể thoải mái ăn thịt cá, chỉ là hiện tại nha hoàn nhà có tiền này nói cho nàng biết, tất cả mọi người trong đây đều không ăn cơm tối, cơm chiều thì uống gió Tây Bắc là no rồi."

Vậy còn cơm trưa thì sao?" Hiện tại Mạc Nhàn quan tâm nhất là hai bữa cơm còn lại."Bữa sáng giờ mão (5h-7h sáng), bữa trưa là giờ trưa (11h).

"Bạch Tô kiên nhẫn trả lời. Mạc Nhàn nghe vậy, thầm nghĩ còn tốt, cơm trưa vẫn còn được ăn, ít nhất còn có thể no hai phần."Vậy cha ta thì sao?"

Trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, những phu nhân tiểu thư công tử không ăn cơm chiều xem như cổ quái, cha nàng là người tham ăn như vậy, có thể chịu được sao?

"Cũng không ăn."

"Vậy bây giờ cha ta đang ở đâu?" Mạc Nhàn hỏi, nàng cảm thấy cha nàng ăn xong điểm tâm của mình rồi mặc kệ ném mình ở đây, quá đáng, sớm biết như vậy đã không chia khối điểm tâm kia cho hắn, Mạc Nhàn vẫn còn đang hối hận khối điểm tâm cực ngon kia."Ở Tây sương phòng."

Bạch Tô tiếp tục trả lời."Cảm ơn Bạch Tô tỷ tỷ." Mạc Nhàn gọi rất ngọt, trong thôn nàng vẫn là hài tử làm cho người khác yêu thích, bởi vì miệng nàng rất ngọt, có mấy ngày không được tốt đẹp, nàng từng mặt dày xin ăn từng nhà.

Còn ép cha nàng đi với nàng, nàng luôn quan sát trước một chút, nếu nhà nào không có nam nhân, nàng liền ép cha nàng đi vào, những đại nương đại tỷ đó thấy gương mặt tuấn tú của cha nàng, vẫn là nguyện ý bố thí một chút.

Thật ra Mạc Nhàn cũng biết, lớn lên xinh đẹp vẫn rất là hữu dụng."Nhàn tiểu thư gọi nô tỳ là Bạch Tô là được."

Bạch Tô có nề nếp nhắc nhở nói, tuy rằng Mạc Nhàn không phải là chủ tử chính tông gì, nhưng là cáo mượn oai hùm, tổng thể vẫn được xem như là một nửa chủ tử, Bạch Tô không dám tự tiện.

Người ta không cảm kϊƈɦ, Mạc Nhàn vẫn chỉ có thể sờ sờ cái mũi bỏ của chạy lấy người, nàng cảm thấy người ở nơi này đặc biệt cứng ngắt.

Đi được vài bước xong, Mạc Nhàn mới nhớ ra nàng quên hỏi, Tây sương phòng đi như thế nào, nhưng nàng lại không muốn tìm đại ai đó để hỏi, lúc này hạ nhân đi lại đã giảm hơn nhiều so với ban ngày, hơn nữa nàng cảm giác người nơi này đối với nàng đều là khách khách khí khí, nhưng trêи thực tế chỉ là bề ngoài khách khí, cũng không phải thực sự xem nàng như tiểu thư thật.

Đương nhiên Mạc Nhàn cũng thức thời, tất nhiên nàng biết bản thân mình cũng không phải thực sự là tiểu thư gì, chỉ là người rảnh rỗi từ đâu mọc ra thôi. Nếu là Tây Sương phòng, thì đi hướng Tây là được rồi.

Chỉ là Mạc Nhàn xem nhẹ bố cục bày trí của Tạ phủ rồi, nàng đi tới đi lui cũng sắp không phân rõ đông tây nam bắc. Khi Mạc Nhàn cảm thấy mình sắp lạc đường, nhìn đến phía trước có cái sân, sân rất lớn, đèn cũng sáng.

Mạc Nhàn theo bản năng đi đến, đi đến vài bước nàng liền nhìn thấy Tạ Đạo Vi ngồi ở cách cửa sổ không xa đang đọc sách.

Mặc dù cũng còn khoảng cách thật xa, nhưng thị lực tốt như Mạc Nhàn vẫn thấy rõ ràng hình dáng của Tạ Đạo Vi, mặt nghiêng an tĩnh, loại thần vận, tư thái này thực sự có cảm giác không thể nói thành lời, dù sao Mạc Nhàn cũng chưa từng đọc sách, không tìm ra từ ngữ thích hợp diễn tả, chỉ làm cảm thấy thực không giống bình thường.

Trước kia Mạc Nhàn cảm thấy cha nàng là người đẹp nhất trêи đời, bây giờ vào Tạ phủ, mới phát hiện người đẹp thật đúng là không ít.

Đại khái là góc nghiêng của Tạ Đạo Vi đẹp quá mức, Mạc Nhàn không tự giác đến gần vài bước, đi được vài bước, Mạc Nhàn dừng lại, nàng cảm giác bản thân mình hẳn phải là cách xa Tạ Đạo Vi mới đúng, nàng luôn tin tưởng cảm giác của mình.

Vừa lúc Mạc Nhàn muốn yên lặng rời đi, Tạ Đạo Vi như nhận thấy được có người đến gần, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, quần áo cũ nát dơ bẩn được thay xuống, gương mặt được chỉnh đốn sạch sẽ, mặt mày thật đúng là có vài phần giống Mạc Tử Sinh, đương nhiên hiện tại Mạc Nhàn cũng không đẹp được đến đâu.

Vàng vọt xanh xao, vừa nhìn cũng biết là thiếu dinh dưỡng. Đương nhiên Tạ Đạo Vi cũng thấy được trong lúc bị mình phát hiện, trong mắt Mạc Nhàn hiện lên một mảng kinh hoảng, hình như nàng rất sợ mình.

Mạc Nhàn không nghĩ đến Tạ Đạo Vi sẽ đột nhiên nhìn về phía mình, hơn nữa bộ dáng cười như không cười khiến nàng luôn có loại cảm giác không có ý tốt. Mạc Nhàn muốn cất bước rời đi, chỉ là nàng còn chưa kịp quay đi, đã thấy Tạ Đạo Vi hướng này vẫy tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!