Chương 17: (Vô Đề)

Chờ Tạ Đạo Vi giảng giải xong, Mạc Nhàn ghi chép xong đã là chuyện của một canh giờ sau, trong lòng Mạc Nhàn nghĩ, Tạ Đạo Vi vậy mà đồng ý vì mình giảng giải đến muộn như vậy, thật đúng là không dễ.

Lúc này, Mạc Nhàn cảm thấy Tạ Đạo Vi không có xấu xa như vậy, đương nhiên, nàng biết cảm giác này cũng duy trì không được lâu lắm.

Bây giờ đã qua giờ Tý, đối với người giờ Mẹo phải đến sân Tạ Đạo Vi luyện võ như Mạc Nhàn, thời gian có thể ngủ cũng chỉ hơn hai canh giờ, bây giờ nàng chạy về cũng hết một khắc, sáng mai chạy lại đây lãng phí thêm một khắc, nghĩ lại liền cảm thấy thời gian ngủ của mình quá ít."

Tỷ tỷ, đêm nay ta có thể ngủ ở sân của ngươi không?" Mạc Nhàn thực sự quý trọng thời gian ngủ quý giá của mình, liền muốn trực tiếp ngủ tại chỗ."Không được." Tạ Đạo Vi không chút do dự là trực tiếp từ chối."

Được rồi, vậy tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ta cũng trở về ngủ."Nhìn đi, nàng liền biết cảm giác Tạ Đạo Vi không có xấu xa kia không duy trì được lâu mà, thật là người máu lạnh không nói tình cảm, cũng là tiểu gia hoả không biết cảm thông.

Mạc Nhàn nhận mệnh thu hồi ghi chép của mình, sau đó nhanh chóng chạy về phòng mình, bây giờ động tác của Mạc Nhàn nhanh như thỏ, tức khắc đã chạy trốn mất dạng.

Tạ Đạo Vi nhìn căn phòng trống trơn, thật ra để Mạc Nhàn lại đây cũng không có gì ghê gớm, nhưng mà nàng không muốn đối với Mạc Nhàn quá tốt, cứ cảm thấy tên kia đặc biệt tận dụng cơ hội, được một tấc lại tiến một thước, rất dễ đắc ý vênh váo.

Nàng chỉ muốn Mạc Nhàn kính sợ mình, tuy rằng Tạ Đạo Vi cũng không hiểu mình tại sao mình lại làm như vậy. Lúc Mạc Nhàn trở về, phát hiện phòng mình sáng đèn, thầm nghĩ nhất định là Thủy Hương tỷ tỷ, lại đợi nàng trở về."

Thủy Hương tỷ tỷ, sao còn chưa ngủ?" Mạc Nhàn hỏi."Thấy ngươi trễ như vậy chưa về, có chút không yên tâm, lại bị đại tiểu thư phạt sao?" Thủy Hương cười hỏi."

Làm như mỗi ngày ta đều bị Tạ Đạo Vi phạt không bằng, đêm nay nàng chỉ giảng giải cho ta một số vấn đề không hiểu thôi, nói tương đối lâu." Mạc Nhàn cười nói, Thủy Hương là đại tỷ tỷ dịu dàng tri kỷ, thật sự là vô cùng tương phản với Tạ Đạo Vi."

Tuy rằng đại tiểu thư đối với ngươi nghiêm túc, nhưng ta cảm giác nàng đối xử rất tốt với ngươi, chưa thấy nàng để bụng người khác như vậy bao giờ." Thủy Hương thật sự cảm thấy đại tiểu thư đối xử với Mạc Nhàn rất là đặc biệt."

Không cần như vậy, nàng thích đối xử tốt với ai thì đối xử tốt với người đó đi, ta không nhận nổi." Mạc Nhàn tức giận nói.

"Ngươi a!" Thủy Hương thấy thái độ của Mạc Nhàn đối với Tạ Đạo Vi như vậy, chỉ là cười lắc đầu nói một câu, cũng không nói thêm cái gì."Nhìn ngươi chạy đến người đầy mồ hôi, ta đi lấy nước, ngươi rửa mình một chút rồi sớm đi ngủ đi."

Thủy Hương săn sóc nói, liền chuẩn bị ra ngoài đem nước vào."Thủy Hương tỷ tỷ là tốt nhất." Mạc Nhàn ngon ngọt nói, thầm nghĩ, nếu mình là nam, nhất định phải cưới cô nương dịu dàng chăm sóc như vậy, ngàn vạn lần đừng cưới người tâm tình bất định, thông minh lợi hại như Tạ Đạo Vi, vĩnh viễn đều sẽ không nhiệt tình, không thân thiện, không có tình thú.

Sau này ai cưới Tạ Đạo Vi chắc chắn là xui xẻo tám đời, giờ phút này Mạc Nhàn ôm tâm tình vui sướиɠ khi nhìn người khác gặp họa thầm nghĩ. Không bao lâu sau, Thủy Hương liền mang một chậu nước đi vào, đưa khăn lông cho Mạc Nhàn.

Mạc Nhàn tùy ý lau chùi mồ hôi thân thể một chút, sau đó đưa khăn lại cho Thủy Hương, chà lau thân thể xong, xác thật thoải mái hơn nhiều."Ngủ sớm một chút đi." Thủy Hương bưng chậu nước rời khỏi phòng Mạc Nhàn.

Trước khi Mạc Nhàn ngủ, còn nhìn lại ghi chú của mình một lần, có bảng ghi chú này, luyện nội tâm công pháp với thần dương kiếm kia chắc không vấn đề. Mạc Nhàn nhìn thấy ghi chú mình viết đơn giản dễ hiểu, cảm thấy mình thật sự quá là thông minh.

Sau đó, Mạc Nhàn bắt đầu vào luyện kiếm pháp và nội công. Tạ Đạo Vi bây giờ không cần giám sát Mạc Nhàn, khó có khi rảnh rỗi như vậy, nhưng mà cũng không hoàn toàn rảnh rỗi, làm gia chủ tương lai của Tạ gia, chuyện Tạ Đạo Vi phải học tập và ứng đối thực sự là quá nhiều.

Một ngày, Tạ Chương đến sân tìm tỷ tỷ hắn, vừa vặn thấy Mạc Nhàn đang luyện thần dương kiếm pháp, lập tức liền không vui. Đây là tuyệt học của Tạ gia, vậy mà tỷ tỷ lại dạy cho một ngoại nhân, thật sự không biết rốt cục tỷ tỷ nghĩ cái gì.

Thái độ mẹ con Tạ gia đối với cha con Mạc gia rất vi diệu, đối tốt đến mức cho ăn ngon mặt đẹp, nhưng lại không xem như người nhà chân chính, cũng không xem là hạ nhân hay chủ nhân, thậm chí là khách nhân cũng không phải, tóm lại là một sự tồn tại vi diệu.

Bất quá, trong mắt Tạ Chương, cũng không có vi diệu như vậy, Mạc Tử Sinh xem như là dùng mặt ăn cơm, mỗi ngày chỉ tiêu khiển với làm ấm giường cho mẫu thân hắn thôi, còn Mạc Nhàn cùng cấp tồn tại như gia nô.

Chỉ là một đứa gia nô, tỷ tỷ xem như thú vui, dùng luyện độc thử độc gì cũng được, vậy mà lại đem thần dương kiếm pháp dạy cho nàng ta, Tạ Chương rất bực mình.

Vốn dĩ bình thường đã nhìn cha con Mạc gia không vừa mắt, bây giờ lại càng chán ghét hơn, một đứa gia nô mà cũng xứng học thần dương kiếm pháp. Tạ Chương hùng hổ rút kiếm chém tới Mạc Nhàn.

Mạc Nhàn đã học kiếm pháp được một tháng rưỡi, cũng luyện đến tầng thứ hai. Tuy rằng Âm Dương Kiếm pháp bắt đầu rất dễ, nhưng mỗi tầng độ khó là tăng lên gấp đôi, khó khăn cứ theo cấp số nhân, nhưng chỉ trong một tháng rưỡi Mạc Nhàn lại học được hai tầng, xem như là thiên phú dị bẩm.

Phải biết rằng lúc Tạ Đạo Vi học âm trầm kiếm pháp, muốn học đến tầng hai cũng phải mất hai tháng, Tạ Chương cũng học hết nửa năm.

Mạc Nhàn có trực giác đặc biệt mẫn cảm đối với nguy hiểm, nàng nhận biết được sau lưng có sát khí, nhanh chóng lấy kiếm ngăn cản, Tạ Chương đã luyện đến tầng thứ sáu, Mạc Nhàn có thể ngăn được một kiếm này thực sự cũng không dễ dàng gì, nàng cảm giác tay cầm kiếm của mình bị nội lực của Tạ Chương chấn đến tê dại."

Ngươi muốn làm gì?" Mạc Nhàn hỏi, nàng cũng không vừa mắt Tạ Chương lâu rồi, nhưng thân ăn nhờ ở đậu, lại đánh không lại người ta, đối với Tạ Chương, Mạc Nhàn tránh được xa bao nhiêu liền tránh xa bấy nhiêu.

Đối với tỷ đệ Tạ gia, cảm giác của Mạc Nhàn hoàn toàn không giống nhau, đối với Tạ Đạo Vi, nàng cảm thấy rất phức tạp, chán ghét nhưng lại không chán ghét, sợ hãi nhưng lại không sợ hãi, còn đối với Tạ Chương, nàng biết rất rõ ràng, nàng không sợ Tạ Chương, nhưng lại rất chán ghét Tạ Chương."

Không phải ngươi muốn luyện thần dương kiếm pháp sao, ta giúp ngươi luyện tập, xem ngươi có xứng đáng luyện hay không!

"Tạ Chương cười lạnh nói, sau đó bắt đầu triển khai thế công sắc bén với Mạc Nhàn. Mạc Nhàn mới học đến tầng hai, tuy có thể ngăn được mấy kiếm, nhưng đều là cố gắng hết sức, nàng biết mình bây giờ căn bản không phải đối thủ của Tạ Chương."Tiểu thư, có muốn đến ngăn thiếu gia lại không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!