"Nhàn tiểu thư, ngươi không sao chứ?" Thủy Hương quan tâm hỏi, nàng là người hầu hạ bên cạnh Mạc Nhàn, đã được một khoảng thời gian, tính tình dịu dàng chăm sóc."Không đáng ngại."
Mạc Nhàn cười hì hì nói, so với tâm tình bất định, làm người khác sợ hãi như Tạ Đạo Vi, Thủy Hương này mới là bộ dáng tỷ tỷ trong mắt Mạc Nhàn, dịu dàng lại thiện lương."Chắc là bị thương, ta trộm rượu thuốc trong phòng bếp, giúp ngươi xoa bóp một chút.
"Thủy Hương thấy hôm nay Mạc Nhàn bị đại tiểu thư đánh đến có chút tàn nhẫn, không đành lòng liền xin chút rượu thuốc. Thủy Hương là trưởng nữ, thường xuyên chăm sóc đệ muội trong nhà, nên nhìn Mạc Nhàn mới tám tuổi, cũng thực tự nhiên đau lòng Mạc Nhàn như đệ muội mình."Vừa rồi ta đã ngâm nước thuốc, vết bầm cũng đã tan rồi."
Mạc Nhàn sợ Thủy Hương không tin, còn kéo quần lên, cho Thủy Hương xem đùi của mình. Thủy Hương nhìn đùi Mạc Nhàn một cái, chỉ là có chút hồng, cũng không còn bầm nữa."Ngươi có đói bụng không?"
Thủy Hương hỏi, Nhàn cô nương cực kỳ thích ăn, nàng có thể cảm giác được Nhàn cô nương ăn mỗi ngày cũng còn chưa đủ no."Ta còn một cái màn thầu, nếu Nhàn tiểu thư không chê, thì ăn lót dạ đi." Thủy Hương móc ra một cái màn thầu gói trong giấy dầu đưa cho Mạc Nhàn."
Ngươi không đói bụng sao?" Mạc Nhàn kinh ngạc mười phần hỏi, nàng cho rằng hạ nhân trong Tạ phủ nhất định đều giống như mình, ăn không đủ no."Không đói bụng, tuy rằng Tạ phủ có nhiều quy định, nhưng đối với hạ nhân rất tử tế, cũng cấp thức ăn cực kỳ đầy đủ."
Thủy Hương nói sự thật."Ngươi thực sự không đói bụng?" Mạc Nhàn lại hỏi lần nữa, trong lòng nàng có chút bất bình, mỗi ngày hạ nhân đều có thể ăn no, còn mình toàn là đói bụng đi ngủ, thầm nghĩ, nhất định là Tạ Đạo Vi cố ý nhắm vào mình.
Thủy Hương mỉm cười gật đầu.
Mạc Nhàn thấy bộ dáng Thủy Hương không giống nói dối, liền lập tức cầm màn thầu đưa lên miệng cắn, tuy rằng gần đây ăn không ít sơn hào hải vị, nhưng chỉ cần không ăn món chính, mặc kệ nhiều hay ít, nàng cũng cảm thấy ăn không được no, vẫn thấy ăn màn thầu, cơm mới no chắc bụng được.
Ăn xong, Mạc Nhàn rốt cục không còn thấy đói bụng nữa, có thể ngủ ngon một giấc rồi."Cho ngươi ăn." Mạc Nhàn lấy một viên kẹo nhét vào tay Thủy Hương, nàng là người đơn giản như vậy, ai đối xử tốt với nàng, nàng liền đối tốt với người đó."
Nhàn cô nương, để mình ăn đi." Thủy Hương từ chối nói, thứ kẹo này, đối với người bình thường mà nói thực sự là đồ vật xa xỉ, nàng không dám nhận."Ngươi xem, ta còn rất nhiều, đại tiểu thư thường xuyên cho ta, một lần cho là một đống."
Mạc Nhàn đem túi kẹo mình để dành được cho Thủy Hương xem. Quả nhiên Thủy Hương nhìn đến trong túi còn ba viên, nghĩ đến đệ đệ muội muội ở nhà chưa từng được ăn kẹo, lúc này mới nhận lấy, thầm nghĩ có cơ hội sẽ mang về nhà, cho muội đệ ăn."
Vì sao ngươi không ăn?" Mạc Nhàn thấy Thủy Hương cất kẹo đi, khó hiểu hỏi."Còn thấy tiếc." Thủy Hương nói dối. Mạc Nhàn gật đầu tỏ vẻ hiểu được, vừa rồi Tạ Đạo Vi cho mình năm viên, mình cũng mới ăn bốn viên, xác thực là thấy tiếc khi ăn hết toàn bộ."
Cũng không còn sớm, ta không quấy rầy Nhàn tiểu thư nghỉ ngơi." Sinh hoạt hằng ngày của Mạc Nhàn, Thủy Hương đều nhìn thấy, biết Mạc Nhàn vất vả, liền muốn Mạc Nhàn ngủ sơm một chút."Uhm, Thủy Hương tỷ tỷ cũng đi ngủ sớm một chút."
Mạc Nhàn ngọt ngào mười phần nói. Sau khi Thủy Hương rời khỏi phòng, tâm tình Mạc Nhàn cực kỳ vui sướиɠ, nàng thầm nghĩ, nếu Tạ Đạo Vi có thể tốt bằng một nửa Thủy Hương là được rồi, hằng ngày của nàng nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều.
Cũng là đêm này, Mạc Nhàn mằm mơ, mơ thấy Tạ Đạo Vi biến thành Thủy Hương, ở trong mơ Tạ Đạo Vi cho nàng thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa cũng không có độc, tùy tiện để cho nàng muốn ăn bao nhiêu thì ăn.
Mạc Nhàn nằm mơ cũng bị mình cười tỉnh, tỉnh lại xong phát hiện ngoài khóe miệng nước miếng thì không có cái gì cả, đúng là thất vọng thật sự.
Cuộc sống của Mạc Nhàn là hằng ngày bị hạ độc, tập võ, học chữ, ngâm thứ thuốc ghê tởm kia, sau đó chính là ăn ăn ăn, đây là toàn bộ sinh hoạt của Mạc Nhàn.
Tuy rằng ban đầu cảm thấy vất vả, nhưng là hằng ngày đều vậy, ngày qua ngày, Mạc Nhàn cũng thấy quen dần, chỉ cần thấy quen, thời gian đều trôi nhanh qua.
Thoáng một cái, Mạc Nhàn đã ở Tạ gia gần ba năm, so với bộ dáng ốm yếu đen thui như chuột thì giờ Mạc Nhàn cũng đã cao lớn hơn, thậm chí còn cao hơn một chút so với mấy cô nương mười một tuổi bình thường.
Tuy rằng vẫn là luyện võ hằng ngày, bị mặt trời phơi nắng, nhưng là nàng không có đen hơn, ngược lại còn trắng trẻo hơn một chút so với trước kia, dù so với Tạ Đạo Vi vẫn còn đen đến kỳ lạ, nhưng tổng thể Mạc Nhàn thấy bây giờ đẹp hơn rất nhiều.
Hiện tại cơ hồ mỗi ngày Mạc Nhàn đều phải xem mình trong gương, nàng càng nhìn càng có cảm tưởng mình đẹp hơn so với hôm qua, loại suy nghĩ này đều khiến tâm tình của nàng cả ngày tốt đẹp.
Trải qua hơn 2 năm bị độc hằng ngày, thân thể kháng độc của Mạc Nhàn đã rất mạnh, vượt qua sự mong muốn của Tạ Đạo Vi. Bây giờ bị độc, đối với Mạc Nhàn mà nói đã không còn là chuyện gì quan trọng nữa.
Ngay cả luyện võ, Mạc Nhàn cũng phát giác, càng ngày càng thêm đơn giản, hoàn toàn có thể thành thạo, có điều đọc sách viết chữ, vẫn cảm thấy có chút lao lực, nhưng mà Tạ Đạo Vi cũng không để ý quá nhiều, chỉ cần nàng nhận biết hết tất cả mặt chữ là được.
Mạc Nhàn vẫn rất thông minh, mỗi ngày nàng luyện luyện đến mệt chết mệt sống, là vì Tạ Đạo Vi đáng giận kia, thấy mình thảnh thơi một chút liền gia tăng nhiệm vụ lên.
Ban đầu đã rất khó lừa gạt Tạ Đạo Vi, nhưng bây giờ mười lần đã có thể gạt được Tạ Đạo Vi hai lần. Chỉ cần mỗi lần lừa gạt Tạ Đạo Vi thành công, trong lòng Mạc Nhàn liền âm thầm đắc ý rất lâu.
Bất quá chuyện có thể lừa gạt được Tạ Đạo Vi cũng là do Tạ Đạo Vi càng lúc càng bận, giống như bây giờ Tạ Đạo Vi không ở đây, Mạc Nhàn liền bắt đầu lười biếng.
Tạ Đạo Vi quay về phủ, thấy Mạc Nhàn đang trong tư thế luyện võ, nàng quá hiểu biết Mạc Nhàn, đứa nhóc này một chút tính tự giác cũng không có, đều dựa vào mình đốc thúc, đánh một cái là đi một bước, không đánh lại không đi.
Có thiên phú cực tốt, tâm lại không có trí lớn, cả ngày chỉ biết ăn ăn, cả người là cái thùng cơm di động, một chút tiền đồ cũng không có. Mạc Nhàn trộm ngắm Tạ Đạo Vi đứng cách đó không xa nhìn mình.
Nàng nhìn thấy Bạch Thuật ở bên cạnh Tạ Đạo Vi bung dù che nắng. Tạ Đạo Vi không thích phơi nắng, cho nên mới trắng như vậy, làn da trắng như tuyết kia thực sự làm Mạc Nhàn hâm mộ, nàng suy nghĩ nếu mình có thể trắng như vậy thì tốt rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!