Chương 4: Ta Còn Phải Báo Án

Tim của Nguyễn Ngọc Vi khẽ run lên, ánh mắt của vị Thiếu khanh Đại Lý Tự này cũng quá sắc bén rồi...

Ngón tay cái của Lục Nhượng hờ hững đặt trên khóa thắt lưng, nhưng đôi mắt lại như nhìn thấu nàng.

Nàng nuốt một ngụm nước bọt, "Tiểu nữ có nói dối hay không, đợi Trần Đại nhân trở về thì sẽ rõ..."

Nếu Trần Đại nhân quay về mà vụ án hai thi thể không đầu không khớp với những gì nàng nói, thì nàng sẽ chỉ có thể nói rằng...

Nàng thật sự nên đến chùa cầu nguyện...

Nếu đúng thì...

Nàng cũng nên đi thắp hương bái Phật!

Lục Nhượng không có biểu hiện gì thay đổi, chỉ khẽ nhướng mắt, "Tên hung thủ như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay gọn gàng, ngay cả hiện trường cũng không để lại chút manh mối nào."

"Cô nương không chỉ có thể chứng kiến toàn bộ quá trình mà còn rời đi an toàn, nếu không phải đồng bọn, Lục mỗ làm sao tin được lời cô nương nói."

Hả? Đồng bọn?!

Nguyễn Ngọc Vi bây giờ chân cũng không còn run nữa, tim cũng không đập nhanh nữa.

Nàng là một người dân lương thiện nhất có thể, vậy mà đường đường Đại Lý Tự lại nghi ngờ nàng là đồng bọn của hung thủ!

Làm hàng xóm hơn một tháng trời, nhân phẩm của nàng dưới ánh sáng ban ngày, dù không thể lấp lánh chói lòa, thì cũng tuyệt đối trong sạch!

Huống hồ, nàng là một cô gái yếu đuối, tay không thể xách, vai không thể gánh, làm sao mà giống đồng bọn được chứ?!

Dường như đoán được nàng đang nghĩ gì, Lục Nhượng khẽ ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên như cười giễu cợt, "Cô nương đừng cho rằng Đại Lý Tự điều tra vụ án chỉ dựa vào ngoại hình."

Tiêu Dương bên cạnh nghe lời hắn nói, gật đầu tán thành, "Lục đại nhân nói đúng, thường những kẻ không nổi bật nhất mới là kẻ độc ác nhất.

Năm ngoái, vụ cướp giết người đó, ai có thể ngờ rằng hung thủ lại là tên ăn mày nhỏ bé ở thành Tây."

Mã Thiệu Nhân cũng trầm ngâm vuốt cằm, "Nói đến, kỹ thuật dùng dao của Nguyễn cô nương quả là giỏi, ta đã ăn thịt ở quán nhiều lần, lần nào cũng đều cắt rất đồng đều, khắp cả Yên Kinh cũng khó tìm được ai làm tốt hơn."

Nguyễn Ngọc Vi nghiến răng, "Đại nhân, làm gì có đầu bếp nào mà kỹ thuật dùng dao kém chứ..."

Mã Thiệu Nhân lắc đầu, mím môi, "Chưa chắc đâu, lần trước ở Vọng Xuân Lâu, khoai tây sợi mà cắt cứ như que củi vậy."

Nguyễn Ngọc Vi: "..."

"Đại nhân...! có thể đó là do học đồ cắt..."

"Ngón tay của ngươi làm sao vậy?" Lục Nhượng liếc nhìn dây buộc tóc trên tay nàng đã thấm máu.

Nguyễn Ngọc Vi nhìn xuống tay mình, chưa nói thì còn đỡ, vừa nghe nhắc đến, ngón tay lại bắt đầu đau âm ỉ.

"Lúc cắt thịt, không cẩn thận cắt phải."

Lục Nhượng nhìn về giá đỡ bên tường, "Ở đằng kia có thuốc."

Người của Đại Lý Tự bị thương là chuyện thường, nhất là trong những lần bắt giữ và thẩm vấn.

Tiêu Dương lập tức hiểu ý, lấy hộp thuốc từ giá đỡ xuống.

Trong hộp thuốc không có nhiều thứ, nhưng xử lý đơn giản cũng vẫn tốt hơn là nàng dùng dây buộc tóc băng bó.

Tiêu Dương nhanh chóng tháo dây buộc tóc ra, vết thương trên ngón tay nàng đã khô, nhưng việc tháo dây kéo theo vết thương đang liền da, khiến máu lập tức trào ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!