Người kia lập tức trở nên cảnh giác, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía nàng.
Nguyễn Ngọc Vi cố gắng giữ bình tĩnh, trái tim đập loạn xạ, giơ ngón tay đang chảy máu lên: "Ta...! ta không cẩn thận cắt trúng tay."
"Miếng thịt này đã bị bẩn rồi, để ta thay cho ngài miếng khác, thật xin lỗi."
Người kia liếc nhìn qua, bàn tay mới từ từ rời khỏi cán đao trên bàn: "Mau lên."
Nguyễn Ngọc Vi thoáng nhìn người đó, hắn có râu quai nón rậm rạp, trên má trái là một vết sẹo dài, nơi hổ khẩu tay phải còn có một vết thương mới.
Nàng tháo dải băng buộc tóc trên đầu xuống, quấn vào ngón tay, không màng đến cơn đau, lại nhanh chóng móc thêm một miếng thịt mặt lợn khác.
Sau khi cắt lát miếng thịt, nàng xoay người đi vào kho phía sau để lấy rượu.
Trong đầu Nguyễn Ngọc Vi bỗng hiện lên cơn ác mộng đã khiến nàng tỉnh giấc trong hoảng sợ.
Tay nàng khẽ run, chuyển hướng lấy một hũ rượu nặng.
Loại rượu này vốn được nàng mua về để ngâm ướp, người bình thường chỉ cần uống một chén đã say.
Nàng rót rượu vào bình sứ trắng, hít sâu hai hơi để trấn tĩnh.
Tự nhủ với bản thân rằng đó chỉ là mơ, chỉ là trùng hợp khi gặp người giống trong mộng.
"Chủ quán, xong chưa?"
Tiếng nói khàn khàn đầy thiếu kiên nhẫn của người kia vọng từ ngoài sảnh vào.
"Xong ngay đây!" Nguyễn Ngọc Vi vội đáp lại, bưng khay thịt mặt lợn thái lát và bình rượu.
Khoảnh khắc vén rèm bước ra, khuôn mặt nàng đã nở một nụ cười chuyên nghiệp.
"Khách quan chờ lâu rồi, đây là món thịt kho nổi tiếng của quán, mời ngài dùng."
Nguyễn Ngọc Vi cố gắng không nhìn vào mắt người kia, đặt thịt và rượu xuống bàn trước mặt hắn.
Người kia không cầm chén, trực tiếp mở nắp bình rượu, hương rượu mạnh xộc lên mũi.
Hắn khựng lại.
Tim Nguyễn Ngọc Vi như bị treo ngược lên cổ họng.
Người kia ngẩng đầu nhìn nàng: "Không ngờ một quán nhỏ thế này lại có loại rượu ngon như vậy."
Nụ cười trên môi Nguyễn Ngọc Vi dần cứng đờ: "Quán của ta có hai loại rượu, một là rượu Hảo Hán, một là rượu Hồng Nhan."
Người kia đưa bình rượu lên mũi ngửi: "Rượu Hồng Nhan là gì?"
Nguyễn Ngọc Vi nuốt nước bọt, đáp: "Là rượu mơ."
Người kia lập tức ngửa đầu uống một ngụm lớn, vị cay nồng xộc thẳng vào cổ họng: "Rượu ngon!"
Uống một hớp rượu mạnh, khuôn mặt hắn dần đỏ ửng lên rõ ràng.
"Quán nhỏ thế này mà lại có nhiều món hiếm, mang rượu Hồng Nhan ra đây cho ta xem."
"Vâng…"
Nguyễn Ngọc Vi chỉ còn cách quay lại nhà bếp, lấy ra bình rượu mơ nàng đã ủ trước khi lên kinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!