Chương 50: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (2)

Khi bước vào tòa tháp, bầu không khí lạnh lẽo lập tức ập đến, hoàn toàn trái ngược với ánh nắng chói chang bên ngoài.

Những ô cửa sổ hẹp kín mít xung quanh chặn hết ánh sáng mặt trời. Trong đại sảnh rộng lớn, hàng chục cây cột đá chạm trổ hoa văn tinh xảo sừng sững chống đỡ cả tòa nhà cao hàng chục mét. Phía trước là một cây thánh giá khổng lồ treo trên tường, bên dưới là một bức tượng đá kỳ dị cao gần bằng một người trưởng thành.

Tống Vãn Huỳnh tò mò nhìn pho tượng, nhíu mày: "Bức tượng này trông kỳ quái quá, chỗ này sao lại có một cái lỗ?"

"Đây là một tảng đá sám hối. Chỉ cần đặt tay lên và thầm hối lỗi về những điều sai trái mình từng làm, Chúa sẽ cảm nhận được sự chân thành muốn sửa đổi của chị, từ đó tha thứ cho lỗi lầm của chị."

"Thật hay giả vậy? Sao cậu biết?"

"Nếu chị hỏi có Chúa thật hay không thì tôi không trả lời được. Nhưng nếu chị hỏi truyền thuyết này có thật hay không thì tôi có thể khẳng định là có." Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh không tin, Trương Chi Ngang nhún vai: "Cứ thử đi, giống như hồi nhỏ chúng ta đào cái lỗ trên thân cây rồi thì thầm bí mật vào trong đó thôi mà."

"Trẻ con." Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, nhưng ngay giây sau cô lại đưa tay vào trong lỗ và nhắm mắt lại.

Trương Chi Ngang bật cười trước hành động nói một đằng làm một nẻo của cô.

Bỗng—

Một tiếng động lớn vang lên từ phía trên trần đại sảnh.

"Aaaa——"

Tống Vãn Huỳnh đang chìm đắm trong "sám hối" lập tức hét lên hoảng loạn, theo phản xạ túm chặt lấy cánh tay Trương Chi Ngang, người run bần bật.

Trương Chi Ngang cũng bị tiếng động đột ngột làm giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nhìn sang Tống Vãn Huỳnh mặt mày tái mét bên cạnh, cậu ta vỗ vai cô trấn an: "Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi."

"Tôi sợ muốn chết luôn đây này." Tống Vãn Huỳnh buông tay, tay đặt lên ngực để ổn định nhịp tim.

Trương Chi Ngang cười trêu: "Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy."

Cách đó hàng ngàn dặm bên kia đại dương, ánh đèn trong tòa cao ốc vẫn sáng rực.

Chín giờ tối, Văn Nghiên vẫn đang xử lý đống công việc dang dở, đôi mày nhíu chặt. Gần đây anh đang xem xét một số dự án mới nhưng những kế hoạch thu mua mà nhóm dự án gửi lên lại chẳng ra làm sao, hoàn toàn không đáng để đầu tư.

Đang bực mình, màn hình điện thoại trên bàn chợt sáng lên, hàng loạt tin nhắn liên tục hiện ra.

Văn Nghiên không bận tâm, tiếp tục bác bỏ từng phương án một. Đến khi quá mệt mỏi anh mới ngả lưng ra ghế xoa trán.

Điện thoại lại rung lên thông báo tin nhắn.

Anh cầm lên xem—

Là tin nhắn từ Văn phu nhân.

Vừa mở ra, hàng loạt bức ảnh dội thẳng vào mắt anh.

Anh tùy ý nhấn vào một bức—

Là ảnh chụp màn hình từ một video, trong đó Tống Vãn Huỳnh đang hoảng sợ trốn sau lưng một người đàn ông lạ mặt, còn người đàn ông ấy thì mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Văn Nghiên nhíu chặt mày, kéo lướt lên trên—

Toàn bộ đều là ảnh Tống Vãn Huỳnh và người đàn ông đó đứng cạnh nhau, thậm chí còn có cả một đoạn video ngắn.

"Aaaa——"

"Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!