"Nếu là tặng cho cháu thì cháu cứ nhận lấy, không phải chuyện lớn gì đừng để ở trong lòng, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, lại mang thai, cháu là chị dâu sau này cần bảo ban con bé nhiều hơn."
Làm người đứng đầu của Văn gia, điều Văn lão tiên sinh muốn chính là gia hòa vạn sự hưng, vừa không cho phép có người gây sóng gió, cũng không cho phép chuyện bé xé ra to, nhưng chuyện liên quan đến Tống Vãn Huỳnh thì vẫn luôn có sự bất công.
Minh Vi hiểu rõ, đây là bởi vì trong mắt Văn lão tiên sinh, tích cách của Tống Vãn Huỳnh cực kỳ giống Văn lão phu nhân đã mất sớm kia.
Yêu ai yêu cả đường đi, khó tránh khỏi bất công.
Minh Vi bất đắc dĩ: "Ông cứ chiều cô ta đi."
—
"Tê —— đau!" Tống Vãn Huỳnh hai mắt đẫm lệ mông lung mà ngồi trên sô pha được dì giúp việc của Văn gia bôi thuốc cho.
Dì Trần cẩn thận dùng tăm bông tẩm ướt cồn i
-ốt bôi lên cái trán sưng đỏ của Tống Vãn Huỳnh, "Bị rách da, kiên nhẫn một chút a, sắp xong rồi."
Tống Vãn Huỳnh rưng rưng gật đầu.
Có lẽ là ngụy trang đến quá hoàn hảo, trong tiểu thuyết người Văn gia đối với Tống Vãn Huỳnh vô cùng chiếu cố, so sánh trên dưới cả nhà, chỉ có người chồng trên danh nghĩa của "Tống Vãn Huỳnh" là vẫn luôn đối xử với cô không nóng không lạnh, từ lúc kết hôn thường xuyên lấy lý do công việc mà không về nhà.
Anh ta có thể xem như là người thứ ba nhìn thấu bản tính của "Tống Vãn Huỳnh" ngoài nam nữ chính, đối với Tống Vãn Huỳnh chưa từng cho sắc mặt tốt.
So với cốt truyện cưới trước yêu sau của nam nữ chính thì hôn nhân của "Tống Vãn Huỳnh" không có người yêu đồng hành có thể nói là vô cùng bi ai.
Cùng ở dưới một mái hiên, nam nữ chính càng ân ái thì "Tống Vãn Huỳnh" càng ghen ghét.
Cô ta ghen ghét đến phát điên, một người từ nhỏ đến lớn bề ngoài đơn thuần vô hại che giấu một tâm hồn vặn vẹo bên trong như cô ta đương nhiên cho rằng, người khác có chính mình cũng phải có, chính mình không có, người khác cũng không được có.
Điều này cũng trở thành nguyên nhân quan trọng nhất khiến cô ta nơi nơi khó xử hãm hại nữ chính.
Tống Vãn Huỳnh cạn lời.
Chị gái nhỏ xinh đẹp không ôm, lại mặt nóng dán mông lạnh với tên cẩu nam nhân kia, cô gái "Tống Vãn Huỳnh" này nghĩ như thế nào vậy?
Đối với một người không thích mình, tìm mọi cách gả cho anh ta, tình yêu thực sự vĩ đại đến vậy sao?
Hay là nói Văn Nghiên lớn lên đẹp như thiên tiên?
Tiếng bước chân vang lên đánh gãy suy nghĩ của Tống Vãn Huỳnh.
"Đây là làm sao vậy?"
Dì Trần ngẩng đầu, đối với cái nhìn tràn đầy nghi hoặc của Văn phu nhân cười nói: "Phu nhân, Vãn Huỳnh đụng vào đầu, tôi đang bôi thuốc cho con bé."
Tiếng bước chân tới gần, còn không đợi Tống Vãn Huỳnh kịp phục hồi tinh thần, một đôi tay ôn nhu nâng mặt cô lên, Tống Vãn Huỳnh đột nhiên không kịp phòng ngừa ngẩng đầu đối diện với một đôi mắt tràn ngập lo lắng.
"Ai nha!"
Tống Vãn Huỳnh run run nghĩ trong lòng: "Làm mình sợ muốn chết."
Văn phu nhân khom người nhìn vết thương trên trán cô, " Đang êm đẹp sao lại đâm thành như vậy? Trầy da rồi! Dì Trần, dì đi kêu tài xế chuẩn bị một chút, chúng ta đi bệnh viện."
Đi bệnh viện? Tống Vãn Huỳnh vội vàng xua tay, "Không đến mức đó không đến mức đó! Với vết thương nhỏ này của con lúc đến bệnh viện thì cũng khép lại rồi, dán cái băng keo cá nhân là được, con không yếu đuối đến mức đó đâu."
Văn phu nhân bất đắc dĩ nói: "Cái gì gọi là vết thương nhỏ, trầy da rồi này con nhìn xem, lỡ như bị uốn ván thì làm sao bây giờ, đi bệnh viện kiểm tra vẫn hơn, đúng lúc mẹ giúp con hẹn kiểm tra thai sản, chúng ta thuận tiện làm kiểm tra luôn."
Tống Vãn Huỳnh trong lúc nhất thời không phản ứng lại, cười gượng nói: "Con chỉ bị rách da, không cần thiết kiểm tra thai sản đi? Này cũng quá chuyện bé xé ra to."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!