Tống Di nhìn theo bóng lưng của Lý Đô Mật, vẻ mặt vẫn đầy khó xử.
"Thế này đi, tôi nói một câu, chị lặp lại theo tôi, nói lớn lên." Tống Vãn Huỳnh hạ giọng bảo: "Lý Đô Mật."
Tống Di hít sâu một hơi, mở miệng: "Lý Đô Mật."
"Lớn hơn nữa, để cô ta nghe thấy."
Tống Di nâng giọng: "Lý Đô Mật!"
Lý Đô Mật quay đầu lại.
Tống Vãn Huỳnh tiếp tục: "Tôi không muốn chơi cùng cô nữa."
Tim Tống Di đập thình thịch: "Tôi không muốn chơi cùng cô nữa!"
Lý Đô Mật sững sờ tại chỗ, ánh mắt giận dữ hướng về phía Tống Vãn Huỳnh – kẻ chủ mưu, nghiến răng nói: "Không chơi thì không chơi, có gì to tát chứ! Một mình tôi cũng có thể chơi rất vui!"
Nói xong, cô ta quay người rời đi.
Tống Vãn Huỳnh cười nói: "Thấy chưa, từ chối người khác không khó đến thế đâu, chỉ cần nhắm mắt, hạ quyết tâm, rồi lớn tiếng nói ra là được. Học cách từ chối cũng chính là học cách làm bản thân vui vẻ."
Vẻ mặt lo lắng của Tống Di dần giãn ra, cô nở một nụ cười nhẹ: "Ừm."
Cô nhìn sang Nhậm Khả đang chụp ảnh bên cạnh: "Chị Nhậm Khả, để em chụp giúp chị nhé?"
"Được thôi, cảm ơn em."
"Không có gì đâu ạ."
Minh Vi bật cười: "Hai người các em có thấy mình trẻ con không?"
Tống Vãn Huỳnh nhìn Minh Vi với vẻ mặt vô tội: "Chị Minh Vi, em chỉ giúp chị Tống Di thôi mà. Suốt dọc đường chị cũng thấy rồi đấy, chị ấy bị Lý Đô Mật bắt nạt đến mức đó mà vẫn không biết từ chối, hết phải cầm túi xách lại rót nước, vừa nãy còn quá đáng hơn, lại còn bảo chị ấy nằm xuống đất để chụp ảnh. Chị xem, giờ chị Tống Di ở bên chị Nhậm Khả trông vui hơn hẳn."
"Thôi được rồi, chị có nói gì em đâu. Muốn chụp ảnh không? Chị chụp cho em nhé?"
"Muốn!"
Trương Chi Ngang cũng đi tới, lịch sự hỏi Minh Vi: "Chị Minh Vi, tôi có thể chụp chung với chị một tấm không?"
"Đương nhiên là được."
"Cảm ơn chị." Trương Chi Ngang đứng bên cạnh Minh Vi, hơi gò bó giơ tay làm dấu "V" trước ống kính.
Chụp xong, cậu lại quay sang nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Vãn Huỳnh, em có thể chụp chung với chị một tấm không?"
Tống Vãn Huỳnh chẳng suy nghĩ gì, liền gật đầu: "Được thôi."
Trương Chi Ngang đưa điện thoại cho Minh Vi, đứng cạnh Tống Vãn Huỳnh. Khi quay đầu lại, cậu bất chợt thấy có thứ gì đó trên tóc cô: "Khoan đã, trên tóc chị có gì kìa?"
Nghe vậy, Tống Vãn Huỳnh lập tức hoảng hốt: "Cái gì? Không phải là côn trùng chứ?"
Xung quanh lâu đài cây cối um tùm, lại đang giữa mùa hè, muỗi mòng rất nhiều.
Trương Chi Ngang cúi xuống lấy vật kia ra khỏi tóc cô. Đó chỉ là một con sâu nhỏ màu xanh, cậu nhẹ nhàng bóp nát nó trong tay rồi mỉm cười: "Không phải côn trùng đâu, chỉ là một cọng lá thôi."
Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, hai người đứng sát nhau, cùng hướng về ống kính mỉm cười.
Bên ngoài video trực tiếp, Văn phu nhân lúc đầu còn đang chăm chú xem, vô tình chạm vào phần bình luận trên màn hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!