Chương 37: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (3)

Tống Vãn Huỳnh cười, "Gấp gì chứ?"

Nhậm Khả từ nụ cười của Tống Vãn Huỳnh nhận ra chút ý vị khác thường, liếc nhìn Lý Đô Mật phía trước, chỉ cười mà không nói gì.

Sau khi mấy người soát vé vào bảo tàng, ai nấy đều bị những món đồ trưng bày ở đó thu hút, mỗi người tìm đến khu vực mà mình hứng thú để tham quan. Dần dần, họ tản ra thành từng nhóm nhỏ, chỉ có Lý Đô Mật vẫn bám sát bên cạnh Minh Vi, thỉnh thoảng nhìn thấy một món đồ quý giá nào đó thì hào hứng kéo Minh Vi chạy đến xem.

Dần dần, Tống Vãn Huỳnh bị bỏ lại phía sau hai người họ.

Nhìn hai người đứng sát nhau trước quầy trưng bày, cô không khỏi có chút cô đơn và ghen tị.

Ánh mắt ấy đúng lúc bị Minh Vi bắt gặp khi quay đầu lại tìm cô. Minh Vi hơi sững người, vẫy tay ra hiệu cô lại gần: "Sao thế?"

Tống Vãn Huỳnh miễn cưỡng cười: "Không có gì, chắc tối qua ngủ không ngon, có chút mệt thôi."

"Mệt à?" Lý Đô Mật quan tâm hỏi: "Nếu vậy chị về nghỉ ngơi trước đi?"

Minh Vi cũng hỏi: "Muốn về nghỉ không?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Không cần, mọi người cứ chơi đi, em không sao đâu."

"Thật sự không sao chứ?"

"Thật sự không sao." Tống Vãn Huỳnh hạ giọng: "Chị ơi, đừng vì em mà làm mất hứng của mọi người."

Minh Vi im lặng một lúc: "Nếu thấy không khỏe thì nhất định phải nói với chị, đừng cố chịu đựng."

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Có câu nói rất hay: "Kẻ địch như lò xo, cậu yếu thì nó mạnh."

Nhìn Tống Vãn Huỳnh ủ rũ đi phía sau mình, khóe miệng Lý Đô Mật không giấu nổi nụ cười chiến thắng. Cô ta kéo Minh Vi dạo quanh gần nửa bảo tàng, trên đường đi không ngừng cười nói vui vẻ với Minh Vi, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

Gần trưa khi cả nhóm rời bảo tàng, Lý Đô Mật thấy một quầy bán kem ven đường liền chạy đến mua mấy cây rồi mang về xe phát cho mọi người.

"Em vừa thấy quầy bán kem nên mua mấy cây." Đến lượt cuối cùng, cô ta nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi bên cửa sổ xe cười nói: "Em nhớ là hôm nay chị không khỏe nhỉ? Người không khỏe thì tốt nhất đừng ăn đồ lạnh quá, nên em không mua cho chị. Chị nghỉ ngơi cho tốt nhé, nếu thấy không khỏe thì nhất định phải nói, đừng cố gắng quá."

"Ừm, cảm ơn."

Trên xe ai cũng có kem, chỉ riêng Tống Vãn Huỳnh là không có. Cô nhìn cây kem trong tay Minh Vi, rồi lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Minh Vi đưa kem của mình qua: "Muốn ăn không?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Không cần đâu, chị ăn đi."

"Thật sự không ăn?"

"…Em cắn một miếng được không?"

"Được, ăn đi."

Tống Vãn Huỳnh cắn một miếng, kem còn chưa kịp tan trong miệng, cô đã ngượng ngùng nhìn Minh Vi: "Chị ơi, chị không chê em chứ?"

Minh Vi cắn ngay chỗ cô vừa cắn: "Rất ngọt."

Sau khi rời bảo tàng, cả nhóm đến một nhà hàng ven biển thưởng thức một bữa hải sản tươi ngon. May mắn là lần này đầu bếp giữ nguyên hương vị, không cho thêm gia vị địa phương nào cả.

Vì hôm qua cả nhóm tự do tham quan khá vất vả nên hôm nay lịch trình không quá dày đặc. Buổi chiều họ chỉ đến thăm một di tích kiến trúc từ thế kỷ trước, sau đó lên xe trở về chỗ nghỉ.

Suốt cả ngày, Tống Vãn Huỳnh chỉ lặng lẽ theo sau Minh Vi và Lý Đô Mật, ít nói, không mấy hứng thú, trông thật sự như bị ốm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!