Chương 35: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (1)

Hiệp thứ nhất kết thúc với sự thất bại của Lý Đô Mật.

Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ trong lòng rằng Lý Đô Mật chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, sắp tới nhất định sẽ còn giở trò. Nhưng cô không quan tâm, những mánh khóe và thủ đoạn nhỏ của Lý Đô Mật hoàn toàn không đáng để cô để mắt tới. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cô có thể đánh bại cô ta một lần thì cũng có thể đánh bại lần thứ hai, lần thứ ba.

Dù sao thì mọi người trong chương trình đều biết rõ tính cách thích gây chuyện của Lý Đô Mật, chỉ là Minh Vi là người biết nhìn đại cục, trong tiểu thuyết dù Lý Đô Mật có giở trò thế nào thì cô ấy cũng luôn nhẫn nhịn, không bao giờ trực tiếp xé rách mặt.

Nếu mình thực sự đối đầu với Lý Đô Mật, liệu chị ấy có giận không?

Thôi kệ, không muốn nghĩ nhiều nữa, đi đến đâu hay đến đó vậy.

Tống Vãn Huỳnh lên lầu về phòng, thay bộ đồ ngủ sang một bộ quần áo thoải mái, sau đó xuống lầu gặp mọi người ở phòng khách.

Nhóm du lịch tự do sau khi bị "đánh bại" ngày hôm qua, hôm nay đã đồng loạt xin lỗi và phản bội để gia nhập đội chiến lược của Minh Vi.

Hôm nay, Minh Vi mặc một chiếc quần ống rộng màu đen kiểu công nhân khá thoải mái, áo trên là một chiếc áo thun đen rộng rãi. Có lẽ do hôm nay nắng gắt nên cô đội thêm một chiếc mũ đen, che đi mái tóc dài đen nhánh.

Bộ quần áo rộng rãi khoác lên người Minh Vi với tỉ lệ cơ thể hoàn hảo tạo nên một vẻ ngoài vừa phóng khoáng vừa cá tính, toát lên nét mạnh mẽ đầy cuốn hút.

Tống Vãn Huỳnh như mọi khi vẫn đứng bên cạnh Minh Vi.

Minh Vi lướt mắt qua đám đông chuẩn bị xuất phát, "Lý Đô Mật đâu?"

"Tôi tới rồi!"

Lý Đô Mật lạch bạch chạy xuống từ trên lầu. Cô ta đã cố ý ăn diện khác hẳn mấy ngày trước, không còn mặc đồ ôm sát tôn dáng người nữa mà đổi sang một chiếc váy ngắn bồng bềnh, đeo thêm một chiếc ba lô nhỏ màu đen. Trông cô ta trẻ trung hơn nhiều, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là một nữ sinh trung học.

Cô ta thở hổn hển chạy đến bên cạnh Minh Vi, thẳng thừng chen vào giữa Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh, đẩy Tống Vãn Huỳnh sang một bên, "Xin lỗi chị Minh Vi, lúc nãy em lên lầu lấy đồ, xe đến chưa ạ?"

Cô ta nghiêng người, tỏ vẻ đầy áy náy nhìn Tống Vãn Huỳnh, "Chị Vãn Huỳnh, xin lỗi nha, em không để ý, chị không sao chứ?"

Tống Vãn Huỳnh bị đẩy lảo đảo đang cố gắng đứng vững lại. Nhìn Lý Đô Mật ngang nhiên chen vào giữa mình và Minh Vi, cô khẽ nheo mắt.

Xem ra sau khi bị phản đòn sáng nay, Lý Đô Mật vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đang tìm đủ mọi cách để xen vào giữa cô và Minh Vi.

Cô vừa định phản công đôi câu thì chợt chạm phải ánh mắt của Minh Vi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bỗng nghĩ ra điều gì đó, chớp chớp mắt rồi mỉm cười nhẹ nhàng, không chút để bụng, "Không sao."

Cô không định vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà cãi nhau với Lý Đô Mật.

Lý Đô Mật muốn lấy lòng Minh Vi à? Cứ để cô ta làm đi.

Dù sao thì Minh Vi cũng là nữ chính mạnh mẽ, làm sao có thể không nhìn thấu mấy trò vặt vãnh của một "trà xanh" như Lý Đô Mật chứ?

"…" Tống Vãn Huỳnh im lặng, cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng không quan trọng!

Quan trọng là, với trí thông minh của Minh Vi, chắc chắn cô ấy sẽ không tin một "trà xanh" hôm trước còn thích gây sự, hôm nay lại đột nhiên biến thành người hiền lành tốt bụng đâu.

"…" Hình như vẫn có chỗ không đúng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!