Chương 30: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (2)

Trương Chi Ngang nhìn Hứa Bạc Chu, "Anh Hứa, chúng ta ở chung đi, hai phòng còn lại nhường cho ba cô gái ngủ."

Hứa Bạc Chu gật đầu, "Tôi không có ý kiến."

Nhậm Khả nhìn Tống Di, "Hai chúng ta một phòng?"

Tống Di cầu còn không được, liên tục gật đầu.

Nhìn thấy hai người họ như vậy, Lý Đô Mật ở một bên cảm thấy rất không thoải mái. Cô buồn bực nhìn bọn họ trước ống kính: "A, mọi người đều lập đội cả rồi, chỉ còn lại mình tôi thôi sao? Được, vậy tôi ngủ một mình nhé."

Những lời này ngụ ý rằng họ đang liên kết với nhau để cô lập cô.

Tống Di vội vàng nói: "Nếu không thì như vậy, cô và chị Nhậm Khả ngủ chung một phòng, tôi ngủ một mình ở phòng nhỏ hơn."

Lý Đô Mật không tình nguyện mở miệng, "Nhưng tôi không quen ngủ chung giường với người khác, sẽ không ngủ được."

Sau khi ngồi trên máy bay hơn chín tiếng và ngồi trên xe hơn một tiếng, Tống Vãn Huỳnh đều sớm mệt muốn chết, mí mắt trên dưới như muốn đánh nhau, Lý Đô Mật này vẫn còn muốn gây chuyện.

Cô ngáp một cái, "Đúng vậy, chúng tôi đều đã lập đội rồi. Chị Nhậm Khả và chị Tống Di làm vậy là vì muốn tốt cho cô thôi. Cô không phải béo sao, cần phải tập thể dục một tiếng trước khi đi ngủ. Chúng tôi dành riêng một phòng cho cô tập thể dục vào buổi tối, sẽ không ảnh hưởng đến người khác. Hơn nữa không phải cô không quen ngủ chung với người khác sao, quả thực đẹp cả đôi đường, không cần cảm ơn chúng tôi đâu."

Tống Vãn Huỳnh lại lấy chuyện xảy ra trong xe để đâm cô lần nữa

Lý Đô Mật vừa nghe thì cảm thấy nghẹn đến hoảng, tức giận đến mức dậm chân, xoay người liền kéo hành lý vào phòng nhỏ nhất kia.

Tống Vãn Huỳnh cười lạnh, Trà xanh? Ai mà không phải trà xanh chứ?

Trở lại phòng, Tống Vãn Huỳnh tắm rửa xong ra ngoài thì Minh Vi đã sắp xếp đồ đạc trong vali gọn gàng và đang ngồi trên giường lên kế hoạch cho hành trình ngày mai.

"Chị ơi, muộn rồi, để ngày mai thì làm đi."

"Cô ngủ trước đi. Tôi sẽ ngủ sau khi làm xong."

Là người nổi tiếng duy nhất trong số các khách mời của chương trình, sự tồn tại của Minh Vi không chỉ là đội trưởng của đội mà còn có chút tư tâm của Tô Cẩm. Là bạn thân của Minh Vi, cô hy vọng chương trình này có thể giúp cô ấy được nhiều người biết đến hơn.

Minh Vi có tinh thần trách nhiệm cao, nếu cô ấy đã làm đội trưởng thì phải cố gắng hết sức làm tốt nhất có thể.

Đáng tiếc a, luôn có một mẩu cứt chuột làm hỏng cả một nồi cháo.

Đêm đó, mọi người đều ngủ ngon sau một chặng đường dài.

Sáng hôm sau, tiếng chuông vang khắp thành phố đánh thức mọi người dậy.

Khi Tống Vãn Huỳnh tỉnh dậy thì Minh Vi đã biến mất từ ​​lâu. Sau khi rửa mặt và xuống cầu thang, cô thấy Minh Vi đang trải bản đồ các điểm tham quan du lịch địa phương trên chiếc bàn dài ở tầng một và đang thảo luận về hành trình tiếp theo với Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Chu.

Minh Vi chú ý tới cô đã dậy thì nói: "Tỉnh rồi? Trên bàn có bữa sáng."

"Ồ." Tống Vãn Huỳnh đi đôi dép lê thoải mái mang từ trong nước đến, chậm rãi ngồi vào bàn ăn sáng.

Không lâu sau, Nhậm Khả cùng Tống Di lần lượt từ trên lầu bước xuống.

So với bộ trang phục thoải mái ngày hôm qua, hôm nay Nhậm Khả không chỉ trang điểm tinh tế mà còn uốn tóc dài thành những lọn tóc lớn gợi cảm. Chiếc váy trắng bó sát tôn lên trọn vẹn những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.

Tống Di vẫn không khác gì hôm qua. Cô ấy vẫn ăn mặc giản dị, áo phông ngắn cùng quần dài rộng rãi thoải mái.

"Oa! Chị Nhậm Khả, dáng người của chị đẹp quá." Tống Vãn Huỳnh luôn hào phóng lời khen đối với mỹ nữ.

Nhậm Khả cho cô một cái nháy mắt, "Cảm ơn đã khích lệ."

Tống Di ngồi vào bàn ăn cười nói: "Sáng nay chị Nhậm Khả còn muốn trang điểm cho tôi, nhưng tôi không có thói quen trang điểm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!